Mấy đứa nhỏ nó còn hiểu chuyện đến thế, chả bù cho bên này, Ma Kim phải dùng hết sức để đánh thức Hồ Mẫn.
Nàng ta lăn lộn trên giường nói mớ:
-Em buồn ngủ quá đê. Anh đi bộ một bữa đê.
Hắn đành bóp cổ để giúp cho đạo lữ bé bỏng tỉnh táo, đồng thời hắn cũng kể lại sơ lược câu chuyện. Nghe tin hắn sắp phải đi xa, nàng ấy hốt hoảng hét lên:
-Cái gì cơ? Anh phải đi á? Em có được đi theo không?
-Anh nghĩ là không.
-Thế thì thôi. Em ngủ tiếp đây.
-Thật là, dậy mau, chở anh qua Hầm Ngục!
-Không! Em ghét anh.
Ma Kim tặc lưỡi, đành đứng dậy quay người bỏ đi.
Hồ Mẫn lúc này lại bấu víu cổ áo hắn, nài nỉ:
-Cho em theo đi mà, cho em theo đi mà!
-Nhưng anh đã phải dẫn theo Đại Nô và Thiên Khả. Nếu em đi theo thì ai trấn giữ ở đây.
-Huhu, làm gì có người nào dám tới Hoàng Hà Thành làm loạn chứ. Dẫu có đi nữa thì ba yêu hồ còn lại cũng đạt tới nhị giai trung kỳ rồi mà, có hay không có em thì cũng vậy thôi.
-Nhưng em có tốc độ phi hành nhanh nhất, có chuyện gì thì em còn đưa mọi người đi trốn.
-Huhu, chẳng phải anh đã lập ra mấy cái trận pháp ẩn sao, chỉ cần trốn vô đó là xong chuyện mà.
-Thế thì thôi.
Ma Kim quay người bỏ đi, dù gì quãng đường từ nội thành ra Hầm Ngục cũng không xa lắm, với tốc độ của hắn thì chạy bộ khoảng chừng mười lăm phút tất thảy, chỉ là hắn lười mà thôi.
Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-du-ky-cuu-giai-gioi/380720/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.