Tới tận chiều hôm sau thì Ma Kim mới tỉnh dậy, Hồ Mẫn lúc này đã về Sa Thiết Thành rồi.
Hắn cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục lao đầu vào công việc hằng ngày đó là tận dụng khả năng phân tích và phán đoán để lập ra những kế hoạch hoàn hảo. Đồng thời hắn cũng cho người đi bố trí rất nhiều cạm bẫy mai phục xung quanh ốc đảo.
Mặt trời xuống núi, một tên thuộc hạ đi vào báo cáo với hắn bên ngoài có bốn tu chân giả tự xưng là người của Lâm Gia.
Ma Kim chẳng bất ngờ gì lắm, điềm nhiên ra tiếp đón.
Trong phòng ăn gồm bảy người: Ma Kim, hai tên thuộc hạ và bốn vị khách.
Rượu, thịt đem lên chiêu đãi, đám người kia lúc đầu còn từ chối, có thể do nghi ngờ trong đấy có độc, hoặc cũng có thể chứng tỏ bản thân không còn là người phàm, nhưng sau đó chẳng thể cưỡng lại được hương sắc của món ăn nên thưởng thức, khen ngợi không ngớt.
Vì trên bàn ăn nên Ma Kim không đeo mặt nạ, vết sần sùi trên gương mặt và cả những cái thẹo khiến đối phương có chút lo lắng mỗi khi nhìn vào hắn.
Đang ăn ngon lành thì một lớp trang điểm bị mẻ ra rớt xuống bàn, để lộ làn da trắng như tuyết của hắn.
"Ái chà, hôm qua con mắm Mẫn nhéo má ta, làm tróc miếng keo dính rồi." Ma Kim vẫn giả vờ như không có gì xảy ra.
Bốn tên tu chân giả kia trước khi tới đây đã bàn bạc với nhau sẽ cùng dọa nạt đối phương, trả lại mối thù cho Lâm Gia khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-du-ky-cuu-giai-gioi/380707/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.