Ma Kim vươn vai, duỗi người, hà hơi thoải mái:
-Aaaa, êm xuôi rồi, mệt quá đi thôi!
-Em thấy mọi việc vẫn cứ dễ thế nào ấy! (Hồ Mẫn)
-Muốn chết à cái con này? À phải rồi, có tí việc sáng mai cần làm.
-Đi đâu á? (Hổ Mẫn)
-Kiếm thêm vài con sủng vật!
Nhìn chung thì mấy ngày nay lo ngại tai mắt xung quanh nên hắn không dám ra ngoài, sau khi mọi việc được giải quyết ổn thỏa thì mới tính tới việc xử lý chuyện ngoài lề.
Ma Kim và Hồ Mẫn bay tới vị trí hôm bữa xảy ra đụng độ với nhện tinh, truy tìm hang ổ của nó.
Lên tới tầm yêu nhân thì há có tầm thường, một canh giờ phân thân rồi tản ra khắp nhưng vẫn không có dấu tích tích của nhện con, Ma Kim đã phân tích biểu cảm ấy nên khá chắc kèo nó còn hậu duệ
Hồ Mẫn chán trường đòi về, Ma Kim tiến tới ôm ấp hôn hít nàng chẳng vì lí do gì cả, chỉ là thấy nàng dễ thương thôi.
-Nè, hay là chúng ta làm một đứa đi! (Hồ Mẫn)
-Làm như nào, chả phải chúng ta ân ái với nhau mười hai lần rồi sao?
-Anh nhớ kĩ thật đó, đúng là trí nhớ siêu phàm có khác. Nhưng mà em muốn làm mẹ cơ, nghe bảo giữa mẹ và con có thần giao cách cảm.
-Anh cũng có với các đạo lữ mà!
-Hứ, có tí nào đâu.
-Tại vì anh bảo bọc các em quá, có lần nào gặp nguy hiểm đâu.
-À phải rồi, em với Bạch Miêu có không ta?
-Con mèo béo đó thì khỏi bàn, nó trông chả giống vũ hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-du-ky-cuu-giai-gioi/380673/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.