Thấy bọn chúng rời đi, Ma Kim cũng lui về phòng.
Dì Như lo lắng, vội đi lên an ủi:
-Này Kim nhi, con ổn chứ? Con cứ ở lại đây, dù chuyện gì xảy ra thì dì cũng sẽ thay cha mẹ bảo vệ cho con.
Ma Kim sờ lên gương mặt của dì nó và nói:
-Dì yên tâm, con chưa muốn rời bỏ nơi này đâu, con còn chưa được dì thưởng nữa mà!
Dì Như đứng hình vài giây trước hành động kì lạ của hắn, sau đó ngại ngùng gạt tay hắn ra và nói:
-Ờ ờm, thế... thế thì tốt, nhớ không được bỏ đi bất thình lình đấy.
Hắn lại cúi người, nghiêng đầu lại gần dì Như:
-Mà tuy chưa hết giờ làm việc, dì có thể cho con ứng trước phần thưởng không?
-Phần.... phần thưởng gì cơ chứ?
-Này, dì trông giống nương tử của con ghê á, cứ lắp ba lắp bắp thôi.
-Hả, ý con là sao. Nói linh tinh gì đấy, muốn dì đuổi ra khỏi đây phải không?
-À, quên mất, chuyện nương tử của con thì dì đây sao mà biết, bỏ qua chuyện đó đi, con muốn xin dì tí ngân lượng.
-Để làm gì đấy? Ngươi lại cờ bạc rượu chè phải không? Làm ơn quên cô nương đó đi!
-Đâu có, dì lo xa rồi, con tính mua một cái mặt nạ, nếu con để lộ cái khuôn mặt khốn nạn này thì khách điếm của dì sẽ ế ẩm mất.
-Không cần như thế đâu.
-Cần chứ, bộ dì muốn thấy con bị người khác chửi bới nữa sao?
-Dì không có mà.
-Vậy thì mau đưa đây, trước khi con dùng biện pháp mạnh.
-Đây, cầm lấy rồi đi đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-du-ky-cuu-giai-gioi/380634/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.