🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bị hôn bởi người mình không thích, nếu như không phải sợ tới mức không dám nhúc nhích thì cũng là phản kháng đẩy ra, chứ nôn tại chỗ vẫn là lần đầu tiên.



Sắc mặt của Dịch Anh Úc rất tệ.



Danh dự của một người đàn ông cứ như thế bị chà đạp dưới chân cho đến khi nó rách nát không còn hình thù.



Trước khi Dịch Anh Lãng có thời gian để trở lại bình thường, một người nào đó bất ngờ nắm lấy quai hàm của anh, buộc anh phải ngước lên để nhìn vào người đối diện.



Cả người anh khó chịu, chống cự muốn đẩy Dịch Anh Úc ra.



“Lê Úy, cô ghét tôi như vậy?” Giọng Dịch Anh Úc lạnh như băng, anh ta hung hăng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, “Tôi có điểm nào kém hơn Dịch Anh Lãng?”



Dịch Anh Lãng đảo mắt xem thường.



—— “Bíp Bíp Bíp!”



Hệ thống phát ra tiếng cảnh báo ồn ào làm cho anh đau cả đầu.



Hệ thống này không làm gì được ngoài chuyện nó làm việc chuyên nghiệp đến mức làm cảm động đất trời. Biết rõ nam chính sẽ không hành động theo nội dung trong truyện, nhưng nó vẫn cố gắng hoàn thành công việc của mình.



Dịch Anh Lãng cảnh báo bằng một giọng bình tĩnh: “Ồn chết mất.”



Hệ thống vốn dĩ muốn trực tiếp điều khiển tay chân của nam chính, giống như điều khiển nữ chính trước đây. Nhưng mà trên thực tế, sức mạnh khống chế của nó không lớn, ngay cả Lê Úy còn có thể kháng cự lại một lúc, cuối cùng vì cô lười giãy giụa nữa nên mới từ bỏ phản kháng.



Nó không thể kiểm soát được chuyện Dịch Anh Lãng làm bất cứ điều gì anh muốn.



“Tôi ồn ào?” – Dịch Anh Úc hỏi ngược lại.



“Tôi không nói chú.” Dịch Anh Lãng đẩy anh ta ra.



“Cô thích anh trai tôi như vậy?”



Dịch Anh Lãng biết rằng dựa vào tính cách của Dịch Anh Úc thì sẽ không bao giờ dừng lại nếu không có đáp án. Vậy nên anh chỉ đơn giản làm theo ý của em trai mình, bởi vì nhanh chóng đuổi được người ta đi mới là điều quan trọng.



“Đúng vậy.”



Dịch Anh Úc nghe được câu trả lời cũng không tức giận như anh nghĩ, anh chàng chỉ lùi lại dựa vào cửa xe, vươn tay che mắt mình.



Người đàn ông khom lưng và cúi đầu xuống, khiến cho người khác không thấy được vẻ mặt hiện tại của mình.



“Tất cả mọi người đều vì anh ấy mà bỏ rơi tôi, bọn họ thế này mà cô cũng như vậy.” Dịch Anh Úc tự lẩm bẩm một mình, “Chẳng lẽ chỉ vì anh ấy là anh trai thôi sao?”



Dịch Anh Lãng bỗng nhiên trợn to mắt: “Chú……”



“Cô đã về tới nhà, tôi đi trước.”



Dịch Anh Úc đột nhiên cắt ngang lời anh định nói rồi không chút do dự xoay người lên xe.



Chỉ trong vòng vài chục giây, chiếc xe thể thao nhanh chóng lướt qua người Dịch Anh Lãng và biến mất trong màn đêm.



Các tay săn ảnh ở phía xa còn tưởng đào được ảnh ngon, kết quả là ngay cả góc áo còn chưa sờ được, mọi chuyện lại như chưa có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ.



Ngay cả khi có hành vi thân mật trước ô tô trước đó bị chụp lại, thế mà Lê Úy vẫn chống cự đẩy ra ngay trong giây tiếp theo, nên dù họ có cắt bỏ phần sau và làm mờ bức ảnh thì nhiều nhất họ cũng chỉ bắt chẹt được một chút phí cỏn con. Với đội ngũ quan hệ công chúng trải qua bao sương gió sau lưng Lê Úy, hay bộ phận quan hệ xã hội giàu nứt vách đổ tường của Dịch thị, loại tài liệu suy đoán này sẽ sớm bị cắn ngược trở lại, bị coi là vu khống bịa đặt. Nếu bên kia truy cứu không tha ngược lại thì thậm chí có thể dẫn đến một vụ kiện tụng.



Bọn họ đã bám riết không tha Lê Úy lâu như vậy, đừng nói là có tinh hot gì, ngay cả tình huống như hôm nay còn hiếm thấy.



“Có nhiều người có tai tiếng với Lê Úy như vậy, sao lâu thế vẫn không thu hoạch được gì? Tôi không tin rằng cô ta thật sự không có bạn trai.”



“Trước đây có một đồng nghiệp đã theo dõi cô ấy và một nam nghệ sĩ khác hơn nửa năm, chỗ nào cũng đi theo mà chẳng thu được gì cả. Anh thật sự mong chúng ta có thể chụp được ảnh sớm như vậy à? Kết thúc công việc kết thúc công việc, có lẽ tối nay cô ấy sẽ không ra ngoài nữa.”



————–



“Cô về nhà một chuyến đi.” – Dịch Anh Lãng nói trong điện thoại.



Lê Úy vừa mới đưa Lương Thiên Dung về nhà, cô cũng đang muốn về.



“Tôi đang chuẩn bị về nhà đây.”



“Không phải nhà riêng của tôi, là nhà chính dòng họ Dịch.”



Lê Úy khó hiểu: “Tại sao muốn trở về nhà đó chứ, hơn nữa tôi cũng không quen thuộc bên kia, có thể bị lộ tẩy đấy.”



“Nếu như người khác tin vào chuyện này thì không biết cô đã lộ tẩy bao nhiêu lần.”



Lê Úy nghĩ lại cũng thấy đúng. Rốt cuộc đó là một chuyện nghe như không có thật, nên cho dù cô cư xử bất thường thì những người khác nhiều nhất sẽ nghĩ Dịch Anh Lãng điên rồi, chứ không phải là cô và Dịch Anh Lãng đã đổi cho nhau cả người thế này.



“Trước tiên anh nói cho tôi biết về bên kia để làm gì?



Người bên kia điện thoại im lặng một hồi mới nói: “Đi nhìn thử Dịch Anh Úc xem.”



Lê Úy càng thấy kỳ quái: “Không phải quan hệ giữa anh và em trai rất kém sao? Anh thật sự muốn tôi đi thăm em trai mình?”



“…… Cô có đi hay không?”



“Đi, Dịch tổng đã căn dặn thì tôi còn có thể không giúp anh làm một chân chạy sao? Nhưng tôi nói trước, nếu em trai anh thấy có chuyện không đúng thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”



“Nó sẽ không nhìn ra.”



“Sao anh tự tin vậy?”



“Người luôn luôn ở chung còn nhìn không ra thì sao nó có thể nhìn ra được?”



Lê Úy cảm thấy Dịch Anh Lãng nói chuyện thật sự có sự mâu thuẫn.



Rõ ràng mối quan hệ không tính là tốt, vậy mà còn lo lắng cho anh ta.



Sau khi cúp điện thoại, Lê Úy nói với tài xế: “Về nhà chính dòng họ Dịch.”



Tài xế còn kinh ngạc hơn so với cô: “Làm sao anh lại đột nhiên muốn trở về đó?”



“Tôi không thể về sao?”



“Không có.” Tài xế lắc đầu nhanh chóng, giọng điệu thoải mái, “Nếu bà chủ biết được sẽ rất vui vẻ.”



Lê Úy còn nhớ lần cãi nhau tương đối lớn với bà cụ ở nhà Dịch Anh Lãng, cô không nghĩ mối quan hệ giữa hai bà cháu lại có thể tốt như vậy.



Dù là thanh quan cũng khó tránh được việc nhà, huống chi thanh quan là cô lại chưa từng trải qua chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi trong gia đình, càng không hiểu được những khúc mắc lòng vòng trong chuyện xưa.



Nhà chính của dòng họ nằm ở vùng ngoại ô lưng chừng núi, so với khu nhà cao cấp ở khu trung tâm thương mại của Dịch Anh Lãng, nơi đây yên tĩnh trong lành, rất thích hợp cho người lớn tuổi.



Dịch Anh Úc không chuyển ra ngoài, anh sống với bà Dịch ở đây.



Một trong hai đứa cháu trai đã tự ra ngoài ở riêng, chỉ còn một đứa ở lại đây, cũng khó trách khi bà yêu thương Dịch Anh Úc hơn.



Lúc “Dịch Anh Lãng” bước vào cửa, ngay cả người hầu mở cửa cũng vô cùng ngạc nhiên.



“Thiếu gia Lãng đã trở lại!” Tư thế kia giống như ước gì có thể chạy gấp gáp đi thông báo.



Lê Úy không nói nên lời, đã bao lâu rồi Dịch Anh Lãng không quay lại.



Cô thay giày, vừa định hỏi Dịch Anh Úc ở phòng nào một cách sảng khoái thì người hầu đã cẩn thận mang đến một tô mì.



Sợi mì bơi trong nước dùng, trên mặt còn được phủ bởi hành lá và trứng ốp la chiên.



Món mì trông bình thường nhưng Lê Úy chưa từng ăn bao giờ.



Cô bắt đầu ở nội trú từ khi còn rất nhỏ, đến sau này ra ở riêng thì mì gói vừa nhanh vừa đơn giản. Giờ làm việc của cô không ổn định, hoàn toàn không có cơ hội tự tay vào bếp nấu một bữa ăn ngon, làm sao còn có thể trang trí mì với hành lá cắt nhỏ và một miếng trứng chiên thế này.



“Thiếu gia Lãng trở về vội vàng như vậy nên phòng bếp cũng chưa kịp chuẩn bị cái gì, đành phải làm nhanh một tô mì như thế này cho no bụng, thiếu gia đừng phiền lòng.”



Vốn dĩ Lê Úy còn muốn nói mình đã ăn cơm tối.



Cô cũng không biết tại sao mình lại ngồi xuống bàn ăn, không những không từ chối mà còn cầm lấy đôi đũa do người hầu đưa cho.



Sợi mì bốc khói nghi ngút, có lẽ nơi nóng xông lên khiến mắt cô ươn ướt.



Chú thím nuôi cũng không thích cô, mỗi khi cuối tuần cô đi học về cũng không có ai ra đón, cũng không có ai đặc biệt làm cho cô một tô mì. Thứ mà cô thường thấy là mấy tờ giấy chú thím hay để lại.



Vào một ngày tốt lành cuối tuần như vậy, tất nhiên họ phải tranh thủ thời gian này để đưa con gái đi công viên giải trí, đi đến bảo tàng vui chơi, một nhà ba người vô cùng vui vẻ hạnh phúc.



Cô vừa mới gắp mì thì tiếng bà Dịch truyền đến.



“Hôm nay sao đột nhiên trở về?”



Nhất thời Lê Úy không biết trả lời như thế nào: “Con tìm Dịch Anh Úc có chút chuyện.”



“Nếu có chuyện tìm nó thì ngày mai cứ đến công ty tìm nó không phải được rồi sao? Cần gì cố ý trở về một chuyến?” Bà Dịch hiển nhiên không tin, “Hơn nữa còn không phải ngay cả Tết con cũng không về sao?”



Dịch Anh Lãng không trở lại đây đã liên tục trong mấy năm.



Cô không biết Dịch Anh Lãng nghĩ gì, đành phải xoa dịu bà Dịch trước, nên nói: “Trước đây con bận, Tết năm nay con sẽ về.”



Vốn dĩ chỉ là một câu cho có lệ nhưng ai ngờ nghe xong những lời này, bà ấy kích động hỏi ngược lại: “Thật không?”



Lê Úy ngây ngốc ngẩng đầu nhìn bà.



Niềm vui sướng trong mắt bà cụ vẫn chưa phai nhạt.



Ngược lại, cô không biết phải nói gì.



Nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng của cháu trai, bà quấn chặt áo choàng trên người lại, bất giác mỉm cười: “Con cũng đừng gạt bà, người đã bước vào quan tài được nửa bàn chân như bà còn bao nhiêu năm nữa.”



Động tác chỉnh lại áo choàng trên người của bà làm cho Lê Úy nhận ra rằng bà đang mặc đồ ngủ.



Bà cụ không đeo những đồ trang sức bằng ngọc bích ngọc thạch gì cả, chắc là đang nghỉ ngơi.



Có điều vì không có gì trên tay đã làm cho miếng băng keo cá nhân dán trên ngón trỏ tay trái càng dễ dàng nhận thấy.



Ba đời nhà họ Dịch đều giàu có, bà cụ Dịch khi gả vào nhà họ Dịch đã là một bà lớn nhà quyền quý, hoàn toàn không cần làm việc nhà gì cả nên cả bàn tay bà được dưỡng rất tốt, nay đã hơn 60 tuổi mà đôi tay còn nuột nà, mềm mại hơn những người có tuổi bình thường rất nhiều.



“Mì này thế nào?” – Bà hỏi.



Khi bà ấy hỏi điều này, giọng điệu hiển nhiên có chút căng thẳng. Lê Úy nhìn chằm chằm khuôn mặt của bà ấy một lúc, rất nhanh liền hiểu ra.



Hai mắt của Lê Úy nóng lên, cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi.



Cô cúi đầu ăn một miếng mì lớn, sau đó ngẩng đầu cười với bà: “Ăn rất ngon.”



Bà ấy cúi đầu lẩm bẩm trong miệng: “Ăn ngon là tốt rồi.”



“Bà à, muộn quá rồi. Bà về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi.” – Lê Úy nói.



“Đợi con lái xe đi thì bà đưa con tới cửa.”



“Không cần đâu, ừm, cũng quá muộn, hôm nay con ở lại đây đi. Còn có phòng trống không?”



Lê Úy cũng không biết tại sao cô lại tự chủ trương thay “Dịch Anh Lãng” ngủ lại ở nhà chính đêm nay.



“Nhà lớn như vậy làm sao lại không có phòng. Căn phòng trước khi con dọn ra được quét dọn mỗi ngày. Con đợi một chút là vào đó được.”



Bà xoay người: “Bà về phòng ngủ trước.”



“Bà à.” Đột nhiên Lê Úy gọi lại.



“Chuyện gì?”



Cô do dự thật lâu, rồi nhẹ nhàng nở nụ cười về phía bà Dịch: “Cảm ơn bà.”



Bà sững người tại chỗ, thật lâu không quay lại, bóng lưng đìu hiu, hai vai dần dần run lên.



“Thật xin lỗi.” Rốt cuộc bà cũng không quay đầu lại, giọng nói như nghẹn hẳn, “Đây là lời xin lỗi mà bà nội nợ con nhiều năm.”



Để bù đắp cho Dịch Anh Úc khi bị ba mẹ bỏ rơi nên bà chọn cách bỏ qua đứa cháu trai khác suốt bao nhiêu năm. Bà cụ thường tự an ủi mình rằng Dịch Anh Lãng có tất cả, con trai và con dâu bà đã cho nó hết mọi thứ. Ngược lại, Dịch Anh Úc thật sự rất đáng thương, cho nên bà ưu tiên cho Dịch Anh Úc trong mọi việc, Dịch Anh Lãng không cần bù đắp mà Dịch Anh Úc lại rất cần.



Mãi cho đến một vài năm trước, lúc bà ấy đề nghị để Dịch Anh Lãng thay Dịch Anh Úc kết hôn với con gái nhà họ Lương, Anh Lãng đã từ chối trực tiếp và không nói hai lời, đã chuyển khỏi nhà chính dòng họ.



Anh Lãng chưa bao giờ trách móc về sự thiên vị của bà, thậm chí chính nó cũng hiểu rằng mình nợ em trai mình rất nhiều. Vậy nên nó đã âm thầm chịu đựng những lúc em trai mình cố tình gây chuyện, cũng như để cho người bà này đưa ra những yêu cầu không thích hợp chỉ vì em trai mình.



Bà nội, có phải bà muốn con cũng phải đưa cả mạng sống mình ra cho Anh Úc thì mới có thể trả hết món nợ này không?



Đây là lời cuối cùng Anh Lãng để lại cho bà trước khi nó dọn đi.



Mối quan hệ giữa hai bà cháu đã xấu đi vô cùng, anh em như kẻ thù, ở công ty thì đối chọi với nhau gay gắt, ở nhà cũng như nước với lửa.



Thế nên không biết bắt đầu từ bao giờ, ngay cả ăn Tết mà Anh Lãng cũng không về nhà.



Con người càng sống càng hoang mang, càng sống càng hiểu rõ sự cần thiết của gia đình mình.



Cho đến lời “cảm ơn” hôm nay của cháu trai, mọi mâu thuẫn và hiểu lầm đều tan biến.



Sự ràng buộc của mối quan hệ huyết thống vốn dĩ nếu không nói rõ thì sẽ không rõ ràng, chỉ với hai chữ ân oán cũng khó mà khái quát hết được.



——



Nhờ vào phúc của Dịch Anh Lãng, Lê Úy đã có một bữa ăn mì tại nhà mà nhiều năm cô chưa có.



Cô không vội trở về phòng mà đến phòng của Dịch Anh Úc trước.



Gõ cửa, một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên trong: “Ai?”



“Anh.” Lê Úy sợ anh ta nghe không hiểu lại bổ sung, “Anh trai em.”



Bên trong hồi lâu không có động tĩnh gì, sau đó mới có giọng hỏi: “Anh tới đây làm gì?”



“Anh có chuyện muốn nói với em.”



Tiếng bước chân vang lên, cửa được mở ra.



Dịch Anh Úc vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, làm cho người có cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lịch sự nhã nhặn lại không hung hăng.



Anh không đeo kính, đôi mắt thanh mảnh cứ như vậy chiếu thẳng vào mắt cô.



Dịch Anh Úc lui sang một bên vài bước, đặt khăn tắm lên đầu, vừa lau tóc vừa nói với cô: “Nếu liên quan tới Lê Úy thì tôi không thể trả lời.”



Lê Úy cười mấy tiếng lúng túng, cô đi theo Dịch Anh Úc đi vào phòng.



Phong cách trang trí sinh động hơn Dịch Anh Lãng nhưng vẫn tràn ngập cảm giác lạnh như băng.



Chỉ có những bức ảnh trên tủ đầu giường là có cảm giác vẫn còn tình người.



Nó giống hệt bức chân dung gia đình nhiều năm trước của Dịch Anh Lãng, điểm khác biệt là có thêm một khung ảnh nữa.



Hai khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt giống nhau đang nở nụ cười vô cùng vui vẻ trước ống kính.



Lê Úy luôn cảm thấy kỳ lạ, ảnh chụp đã nhiều năm như vậy, tại sao hai anh em nhà này vẫn chưa thay ảnh mới.



“Bức ảnh này đã lâu như vậy, tại sao em không thay cái mới đi?”



Cô chỉ thuận miệng hỏi bởi vì không muốn làm cho bầu không khí trở nên xấu hổ khi cô cảm thấy không có gì để nói chuyện với Dịch Anh Úc, thế nên cô cũng không mong đợi Dịch Anh Úc thật sự trả lời mình.



“Vậy thì phải có cái khác mới có thể đổi được.” Dịch Anh Úc xoay lại liếc cô, giọng điệu không kiên nhẫn, “Mấy năm nay chỉ có mỗi tấm này thôi, làm sao có thể thay đổi được?”



Lê Úy á khẩu không trả lời được.



Hóa ra đây là bức chân dung gia đình duy nhất còn sót lại. Cô lại liếc nhìn bức ảnh của hai anh em, thì ra đó cũng là bức ảnh chung duy nhất của Dịch Anh Lãng và Dịch Anh Úc trong ngần ấy năm.



Những bức ảnh vốn dĩ để lưu giữ những kỷ niệm đẹp cho mọi người, chẳng qua gia đình này đã bỏ lỡ cơ hội này một cách uổng phí qua nhiều năm như thế.



Cô đề nghị: “Vậy thì chúng ta có thể chụp bây giờ cũng được mà. Bức ảnh này đã lâu thế này, cũng không thể nhận ra ai trên đó nữa.”



Dịch Anh Úc không rõ lắm: “Chụp cái gì?”



“Chụp ảnh chung đó.” Lê Úy đi tới, bật chức năng chụp ảnh của điện thoại lên, “Nào, chúng ta cùng chụp một tấm.”



Dịch Anh Úc lùi lại vài bước, anh chàng nhìn cô như gặp ma: “Anh uống lộn thuốc à?”



“Anh rất bình thường.” – Cô nói.



“Đang tốt lành chụp làm gì.” Mặt Dịch Anh Úc tỏ vẻ kháng cự



“Chụp ảnh cũng cần lý do hả? Chỉ cần muốn thì chụp thôi. Anh muốn chụp ảnh với em thì chúng ta cùng chụp chứ.”



Dịch Anh Úc vẫn cảnh giác nhìn cô: “Tại sao lại chụp ảnh chung với tôi?”



Lê Úy nói theo lẽ thường: “Em là em trai của anh, giờ anh muốn chụp hình cùng với em trai còn cần lý do sao?”



Dịch Anh Úc nghe thấy cái này từ đột nhiên tức giận: “Đừng nhận mình là anh trai tôi, anh gánh nổi xưng hô này sao?”



Đột nhiên Lê Úy bình tĩnh trở lại, cô nghiêm túc nhìn anh ta: “Anh nói cho em biết, nếu như Dịch Anh Lãng không đủ tư cách làm anh trai, thì trên đời này không ai có khả năng để cho em gọi một tiếng anh trai.”



Dịch Anh Úc chế nhạo vài tiếng: “Nếu như anh tới đây là để cãi nhau thì anh có thể đi rồi, tôi phải nghỉ ngơi.”



“Chính vì tôi không quen nhìn hai anh em xích mích với nhau. Mấy người họ Dịch các người đều khó chịu thế này, khó trách mối quan hệ lại kém như vậy!” Lê Úy buột miệng thốt ra câu than thở, ngay cả lời nói cũng không kìm lại.



Dịch Anh Úc nhíu mày nhìn cô: “Cái gì mà họ Dịch chúng tôi?”



“Anh cho rằng phải có một lòng thù hận sâu sắc thế nào mới làm ngày hôm nay thành ra như vậy. Một hai câu có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện, tại sao cứ kéo dài tới hôm nay, chẳng lẽ người trong nhà cãi nhau mỗi ngày khiến cho em vui vẻ sao?”



“Dịch Anh Lãng, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-dien-vai-tong-tai-bong-nhien-hoan-doi/3033334/chuong-26.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Đang Diễn Vai Tổng Tài Bỗng Nhiên Hoán Đổi
Chương 26: Về nhà chính
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.