“Là cậu!”, Mục Y kinh ngạc thốt lên. Kỷ Lang quay đầu nhìn về phía cô ta: “Cô biết cậu ấy?” Mục Y gật đầu: “Vâng thưa sếp, cậu ấy tên Cố Minh Sinh, nhỏ hơn em một năm, được xem là nam thần của trường đại học Y”. Mục Y liếc anh ta một cái chuẩn bị tiến đến cậu nam sinh kia, hạ giọng: “Khi em vẫn còn chưa tốt nghiệp, em thầm nghĩ, học ở đại học Y đã ba năm vẫn chưa được diện kiến nam thần, bây giờ ra trường đi thực tập rồi, mới được nhìn thấy cậu ấy.” Kỷ Lang nghe những lời Mục Y vừa nói, liếc sang cậu sinh viên có chút ngạc nhiên. Nhưng anh cảm giác cậu ta không hề nhìn mình hay Mục Y, mà lại đi thẳng đến hướng của Tô Niệm Đường. Bởi vì Tô Niệm Đường đang đứng trên bậc thang, do vậy hai người bọn họ có chiều cao tương đương nhau. Tô Niệm Đường khẽ cau mày: “Sao cậu tìm được đến đây rồi?” Cố Minh Sinh lui về sau một bước, vừa vặn tựa người trên tay vịn cầu thang. Hơi nhíu mày, cậu ta nhàn nhạt mở miệng: “Có người nói cô đi về hướng này, nên tôi theo đến đây thôi!”. Nói đến đây cậu ta khẽ nhếch môi, giống như đang mỉm cười nhưng phảng phất chút gì đó đang trêu ghẹo Tô Niệm Đường: “Cô à, có phải cô quên mất chuyện gì không?”. Mặc dù là câu hỏi nhưng ngữ khí lại cực kỳ khẳng định. Tô Niệm Đường ngừng một lát, trong lúc ấy cô liếc mắt nhìn về phía Kỷ Lang, chỉ thấy anh đứng thờ ơ một bên, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát: “Được rồi! Tôi biết!” Cố Minh Sinh cau mày, nói một câu mang nhiều hàm ý: “Cô giáo đúng là cô giáo, tôi còn chưa nói tiếng nào, đã có thể dễ dàng đoán ra được tôi đang suy nghĩ gì.” Âm thanh vang lên sung sướng nhưng xen lẫn trong đó có thể phát hiện hình như có chút mất mát. Những câu này mang đầy hàm ý ám muội, giống như anh ta và Tô Niệm Đường có mối quan hệ mờ ám nào đó. Kỷ Lang vô thức cảm thấy khó chịu, nhưng hiểu được đây chẳng phải là chuyện của anh nên chỉ còn cách duy nhất đó chính là đứng sang một bên mà thôi. Tô Niệm Đường: “Anh Kỷ Lang, em có chút việc, không tiễn hai người nữa!” Kỷ Lang im lặng vài giây, sau đó mỉm cười gật đầu: “Được! Nhớ về nhà sớm!”, lần này anh phải cố giằng lòng không đưa tay ra vò vò đầu cô. Tô Niệm Đường gật đầu: “Vâng!” “Sếp! Thật không ngờ em của sếp là giảng viên của Đại học Y đó!”, Mục Y xoa xoa cằm nói, “Khi em còn học ở trường, đã nghe tiếng tăm của Cố Minh Sinh. Cậu ấy là người khá tùy ý, chẳng bao giờ chịu ràng buộc. Vậy mà không ngờ bây giờ lại rất kính trọng em của sếp như vậy. Mở miệng một câu thưa cô, hai câu cũng thưa cô!”, lúc nói chuyện Mục Y cũng liếc mắt quan sát vẻ mặt của Kỷ Lang. Thế nhưng từ lúc ra về đến giờ, vẻ mặt của anh vẫn không hề thay đổi, cũng chẳng biết đang suy nghĩ gì. “Sếp! Anh đoán xem quan hệ của bọn họ không bình thường đúng không?”. Một người là một giảng viên trẻ tuổi, một người là nam thần, tuổi tác hai người lại không chênh lệch lớn lắm. “Đừng đoán mò!”, Kỷ Lang cau mày. Mục Y chớp chớp mắt, biết mình đã nhiều chuyện nên vội vàng câm miệng. Chỉ là … “Sếp! Chúng ta có phải đi nhầm đường rồi không? Em nhớ lúc chúng ta vào là cửa chính phía Tây, không phải cửa Đông.” Kỷ Lang hoàn hồn: “Đang nghĩ chuyện nhập tâm quá, nên tôi quên mất!”, Kỷ Lang lắc đầu, xoay người đi ngược trở lại. Mục Y đi theo sau Kỷ Lang, trong lòng có chút mất mát. Vừa rồi là anh đang suy nghĩ chuyện gì, nhập tâm đến mức đi sai đường? Lúc đi ngang qua đại sảnh của khoa Y, nhìn về phía cầu thang trống trải, Kỷ Lang mới thật sự tỉnh táo hoàn toàn. Ra khỏi cổng phía Tây, Kỷ Lang vừa vặn trông thấy chiếc xe cảnh sát đang đỗ bên đường, Hứa Thiên Lập cùng hai nhân viên mặc thường phục đang đi về phía bọn họ. “Thám tử Kỷ?”, Hứa Thiên Lập gỡ kính râm, mở miệng pha chút ngạo mạn: “Vụ án này đã được giao cho cảnh sát chúng tôi xử lý, vụ án của Lý Linh Linh không phải đã giao cho Sở Sự Vụ của anh rồi sao.” Kỷ Lang lúc này đang có một nỗi buồn bực không tên, vừa may Hứa Thiên Lập tiến tới, như được châm ngòi nổ, anh nói không chút nể nang: “Cảnh sát Hứa, thật không phải, hiện tại vụ án này chúng tôi được người bị hại ủy thác điều tra. Cô ta yêu cầu nhất định chúng tôi phải cố gắng hết sức giúp tìm được hung thủ đã sát hại Phạm Vân, lúc đó ở trên trời Phạm Vân mới cảm thấy an lòng.” Hứa Thiên Lập lập tức ngây người: “Anh nói nhăng nói cuội gì vậy. Phạm Vân đã chết, làm sao có thể nhờ vả các anh?” Kỷ Lang khoát khoát tay: “Không phải là Phạm Vân, chính là người ngày đó bị các anh suýt coi là hung thủ giết người, cô Lộ.” Nói xong, Kỷ Lang cảm thấy tâm trạng đỡ bực bội hơn một chút, chậm rãi bước ngang qua người anh ta. Hứa Thiên Lập đứng đó sắc mặt càng ngày càng u ám, chuyện cô Lộ ngày hôm đó cũng đã làm anh ta quá bẽ mặt rồi. Khi Kỷ Lang và Mục Y quay về Sở Sự Vụ đã gần đến giờ tan sở. Kỷ Lang đợi Mục Y ra về, sau đó anh mới cùng nhóm của Triệu Trạch bàn về vụ án của Lý Linh Linh. Lê Huy mang toàn bộ tư liệu mà anh thu thập được của ngày hôm nay, liệt kê mấy điểm quan trọng: “Sếp, bên phía chị Đặng Phỉ có một bản nghiệm thi khá chi tiết của Lý Linh Linh, chị ấy nói mấy ngày nữa có thể làm xong. Ngoài ra căn cứ vào khẩu cung của bạn trai Lý Linh Linh, Trương Bằng, ngày xảy ra án mạng mẹ của anh ta đột nhiên phát bệnh, anh ta cả ngày ở bên giường chăm sóc mẹ, không rời nửa bước. Ngày hôm nay bọn em có đến bệnh viện, chứng thực anh ta không hề nói dối. Em họ của Lý Linh Linh, Lý Trí, khai nhận ngày xảy ra án mạng anh ta uống rượu ở quán bar, mãi đến ngày hôm sau mới trở về. Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có ai có thể chứng minh độ chân thực của lời khai này, do đó bọn em dốc toàn bộ lực lượng theo dõi Lý Trí.” Kỷ Lang gật đầu: “Các cậu cảm thấy Trương Bằng và Lý Trí là người như thế nào?” Lê Huy hơi kích động: “Cái tên Lý Trí này quả thực không phải là người. Khi bọn em đến tìm hắn, hắn vẫn ngủ một cách thảnh thơi trong nhà chị họ. Đối với mấy câu hỏi của bọn em cũng chẳng chịu phối hợp trả lời, em đoán hắn đến tám phần là hung thủ. Nếu không phải bây giờ chưa có chứng cứ thuyết phục thì em đã lôi hắn lên Cục cảnh sát từ lâu rồi.” Tiết Nhạc vội vàng xoa dịu tâm trạng của Lê Huy: “Sếp, hôm nay em cũng tiếp xúc Trương Bằng ở bệnh viện. Cảm giác đầu tiên của em với anh ta đó chính là rất hiếu thảo. Anh ta tự tay chăm sóc mẹ mình, không nhờ đến người khác. Khi em hỏi chuyện của anh ta và Lý Linh Linh, anh ta trở nên trầm mặc, loại bi thương ấy thật sự là tỏa ra từ trong xương cốt. Dù sao cũng là người yêu ba năm trời, đột nhiên lại không còn nữa, đau khổ cũng không có gì là kỳ lạ.” Lê Huy xen vào: “Vì vậy, em cho rằng chúng ta hiện tại hoàn toàn có thể tập trung vào tìm kiếm manh mối buộc tội tên Lý Trí.” “Đối với vụ án này, các cậu còn thấy có điều gì khả nghi không?”, Kỷ Lang mở miệng hỏi. Tiết Nhạc và Lê Huy nhìn nhau, lắc đầu: “Còn có nghi vấn gì sao?” Kỷ Lang cau mày, gõ gõ bàn: “Vụ án này không đơn giản như vậy. Đầu tiên là địa điểm phát hiện ra tử thi rất kỳ lạ, là ở phía Tây. Trong khi đó nhà của nạn nhân là ở phía Đông. Một Đông một Tây, có chút trái ngược. Nếu Lý Trí là hung thủ, vậy không nghề nghiệp, không xe cộ, anh ta vận chuyển thi thể nạn nhân bằng cách nào? Không lẽ mang theo cái xác lên taxi di chuyển từ Đông sang Tây?” “Trương Bằng là nhân viên phát chuyển nhanh”, Tiết Nhạc vỗ tay một cái, “Trương Bằng có xe, không lẽ là hắn?” Kỷ Lang tiếp tục nói: “Đây chính là nghi điểm thứ hai. Nếu hung thủ là Trương Bằng, vậy tại sao anh ta lại rắc rối đến mức di chuyển nạn nhân từ Đông sang Tây, lại còn trang điểm cho nạn nhân thật đậm?”, điểm này Kỷ Lang nghĩ mãi vẫn không ra, mục đích cuối cùng của hung thủ là gì, tại sao lại trang điểm cho tử thi? “Đúng vậy, rốt cục là xảy ra chuyện gì?”, Tiết Nhạc gãi gãi đầu, ảo não. Bỗng nhiên anh ta đánh một phát vào đầu, một tiếng ‘bốp’ vang lên thật lớn, anh ta hít vào một hơi thật sâu rồi nói: “Trang điểm cho thi thể, không lẽ hung thủ là con gái?” “Cô Lý Linh Linh cũng nặng hơn sáu mươi ký, cậu nghĩ xem cô gái nào khỏe đến mức chuyển được thi thể từ thành Đông sang thành Tây?”, Lê Huy hỏi ngược lại. Tiết Nhạc vô tội vò đầu bức tóc: “Tớ chỉ đoán thôi mà.” “Không!”, Kỷ Lang đột nhiên nói: “Nếu như điểm sát hại đầu tiên là ở thành Tây? Nếu như nạn nhân trước khi chết được hẹn gặp mặt tại thành Tây? Nếu là như vậy, vậy các cậu điều tra thêm các mối quan hệ xung quanh Lý Linh Linh, đặc biệt thẩm mỹ viện nơi cô ta đang làm việc.” Vụ án có bước tiến triển mới, Tiết Nhạc và Lê Huy vui vẻ hơn. Tiết Nhạc gật đầu: “Vậy em qua bên Thẩm mỹ viện điều tra thêm.” Kỷ Lang nhìn đồng hồ: “Cũng không còn sớm, nhớ tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Tôi cũng về đây!” Lê Huy: “Sếp! Bên Phạm Vân điều tra đến đâu rồi ạ?” Kỷ Lang: “Sẽ nhanh thôi, bây giờ chỉ đợi một người thành thật khai báo”. Xế chiều hôm nay, Hứa Thiên Lập cũng đến trường, nhất định cũng đến tìm Trần Hà. Chắc chắn cô ta sẽ không khai sự thật. Nghĩ đến đây, Kỷ Lang lại vô thức nhớ đến Tô Niệm Đường cùng cậu nam sinh không rõ quan hệ kia. “Tôi về trước, các cậu cũng về sớm đi!”, Kỷ Lang chào tạm biệt. “Vâng!” Về đến nhà, không nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, căn nhà cực kỳ yên tĩnh, Kỷ Lang nhất thời thấy không quen. Trời đất, chỉ qua có mấy ngày anh đã quen với sự tồn tại của cô nhóc kia rồi sao? Tô Niệm Đường vẫn chưa về. Kỷ Lang muốn gọi điện thoại cho cô, chỉ là … vừa rút điện thoại ra anh mới phát hiện ngay cả số điện thoại của cô anh cũng không biết. Kỷ Lang cụt hứng, quăng điện thoại trên ghế salon, ngửa đầu tựa vào thành ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần. Hôm nay anh làm sao vậy, tâm trạng bất ổn, không yên, trong lòng anh chưa bao giờ xuất hiện cảm giác trống trải đến thế. Cái bụng sôi ùng ục, Kỷ Lang cười khổ, móc trong túi một điếu thuốc, vừa đốt thuốc vừa bần thần. Kỷ Lang cũng chẳng biết mình đang suy nghĩ gì nữa, đầu óc trống rỗng, căn hộ tràn ngập khói thuốc, chính anh cũng bị sặc. Kỷ Lang ho khan vài tiếng, anh thầm nghĩ nhất định là do Đường Đường không có ở đây, không làm cơm cho anh ăn, đói bụng anh mới suy nghĩ lung tung. Chờ khi cô bé quay trở về anh nhất định phải tra hỏi cho rõ ràng. Bên ngoài gió thổi mạnh, cả căn phòng dần dần chìm trong bóng tối, yết hầu của anh giống như có một bàn tay bóp nghẹn, không cho anh thở. Kỷ Lang đứng dậy mở toang cửa sổ, một cơn gió thổi qua, khiến cho anh thấy thoải mái hơn một chút. Trời tối rồi, sắp mưa rồi sao, vậy mà giờ này Đường Đường vẫn chưa về? Đúng lúc này điện thoại Kỷ Lang đột ngột reo lên, anh vội vàng nhận máy, trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện, nếu là Đường Đường anh nhất định hối cô về nhà nhanh nhanh nấu cơm tối cho anh ăn. “Này, Đường …” “Thám tử Kỷ Lang, chào anh …”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]