Máu, khắp nơi toàn là máu, thật chói mắt, tuôn chảy không ngừng, toàn bộ sàn nhà bằng gạch men trắng toát đều nhuộm thành màu đỏ tươi, giống như một dòng suối nhỏ. Bên tai là tiếng cười ha hả, xuyên thủng màng nhĩ, âm thanh khiến người ta cảm thấy chán ghét và sợ hãi.
"Cứu tôi ...", tiếng kêu từ từ nhỏ dần rồi tắt hẳn.
"Con đàn bà thối tha, đáng chết. Đây chính là kết quả việc thằng đàn ông của mày nợ tiền không trả. Bố mày đây đã cho thời gian hai năm để trả nợ, bây giờ ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu. Nếu nó chơi trò mất tích thì để vợ con nó đến thay... Ha ha ha ..."
Âm thanh tàn ác vẫn văng vẳng bên tai, như một lời nguyền mãi mãi không dứt.
"Sếp, sếp ... mau tỉnh lại đi ..."
Kỷ Lang đột ngột tỉnh giấc, tròng mắt chợt co rút, nhìn rõ lại người đang đứng trước mắt, sau đó thở ra một hơi: "Chuyện tôi giao cậu điều tra đến đâu rồi?"
Lê Huy gãi đầu: "Điều tra được rồi, hơn 10 năm trước hung thủ bị bắt ngay tại trận, vì phạm tội ác cực kỳ nghiêm trọng nên bị xử tử hình. Tư liệu đều ở đây, nhưng mà … tại sao sếp muốn lật lại hồ sơ vụ án của mười mấy năm về trước, không lẽ có liên quan đến vụ này ư?"
Kỷ Lang nhíu mày, ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn làm việc: "Bây giờ chưa thể nói trước được, chỉ mong là không có liên quan, cậu qua Đặng Phỉ lấy báo cáo nghiệm thi giúp tôi."
"Dạ được!" Lê Huy nhanh chóng xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-cap-tu-duy/74726/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.