Tình trạng của Tô Niệm Đường như vậy, không thể tiếp tục đến trường dạy học. Bản thân cô còn có bóng đen tâm lý, làm sao có thể đi dạy lại cho người khác, cho nên Kỷ Lang vì việc Tô Niệm Đường cũng xin nghỉ theo.
Tô Niệm Đường hôn mê hai ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, Kỷ Lang vô cùng vui mừng khi thấy cô mở mắt, nhưng ngay lập tức lại thất vọng ngồi xuống. Lúc trước rõ ràng anh đã thấy Đường Đường tỉnh lại rồi, sao bây giờ lại vẫn là I.A?
"Thất vọng ư?" Tô Niệm Đường lạnh lùng hỏi: " Thấy người tỉnh lại không phải Đường Đường, anh thất vọng ư?"
Kỷ Lang thở dài: "Đúng vậy, nhưng ít nhất anh cũng biết anh có thể khiến Đường Đường tỉnh lại". Kỷ Lang vừa nói xong, cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh mở ra.
Lê Huy thở hổn hển nói: "Sếp, tìm được Diệp Khả rồi..."
Kỷ Lang khẽ nhíu mày, gương mặt không có nhiều cảm xúc, Tô Niệm Đường bỗng nhiên xốc chăn lên ngồi dậy: "Cô ta ở đâu?"
"Tìm được thì để cảnh sát tiếp nhận. Cậu nói với tôi có ích lợi gì?”
"Diệp Khả ... được tìm thấy trong bãi phế liệu ... Cô ta ... đã chết ...." Lê Huy nuốt nước miếng, Kỷ Lang thoắt cái sững người: "Thủ pháp gây án với mấy vụ án mạng trước giống nhau. Ngón áp út bàn tay phải của Diệp Khả cũng bị chặt đứt và thay bằng một ngón tay đã khô của người khác.”
Kỷ Lang vội đứng lên: "Hôm nay ngày mấy?"
Lê Huy nói: "Ngày 13 tháng 10.”
Kỷ Lang nhíu mày, thời gian không đúng, hai vụ án mạng trước đều là vào thứ 4 ngày 23. Vì sao lần này hung thủ lại gây án sớm mười ngày?
"Đó là bởi vì, hung thủ không phải gây án cố định vào ngày 23". Tô Niệm Đường bình tĩnh mở lời: "Mà là, trong ba ngày có chứa số 3, ngày nào rơi vào thứ tư thì hung thủ chọn ngày đó". Hôm nay, chính là thứ 4 ngày 13 tháng 10.
Kỷ Lang nhìn về phía Tô Niệm Đường, không ngờ cô lạnh lùng hừ một tiếng: "Tình cảm gia đình của hung thủ nhất định đã từng chịu thương tổn. Vợ hắn có khả năng là vợ bé người khác, hoặc hắn bị bà vợ cắm sừng nên hắn cực kỳ ghét những từ này.”
Tô Niệm Đường xuống giường, ra lệnh cho Lê Huy: "Đưa tôi đi xem hồ sơ vụ án".
Lê Huy nhìn Kỷ Lang, lại nhìn Tô Niệm Đường: “Việc này......”
Kỷ lang bước lên, hơi chần chừ: "Tại sao em lại có hứng thú với vụ án này như vậy?"
"Giết người âm mưu bắt cóc tôi, đây là chuyện muốn khiêu khích tôi!”
Hung thủ đi trước Tô Niệm Đường một bước, tìm được Diệp Khả; hơn nữa còn giết cô ta, làm thay việc mà cô muốn làm, đối với một người hiếu thắng như I.A mà nói, đây chính là một loại khiêu khích. Tâm trạng này sẽ khiến I.A không còn quan tâm đến việc sẽ chiếm cứ thân thể Đường Đường … Không biết đây nên coi là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Thi thể Diệp Khả đã được đưa về cục cảnh sát, do vậy Kỷ Lang đưa Tô Niệm Đường trực tiếp đến đó. Vừa vặn Hứa Thiên Lập cũng đang cùng các cảnh viên khác thảo luận tình tiết vụ án, nhìn thấy Kỷ Lang, anh ta thực không tình nguyện chào một tiếng: "Sư phụ!"
Kỷ Lang cảm giác hơi khó chịu, nghiêm mặt nói: "Vụ án Diệp Khả tôi đã biết rồi, giờ đương sự muốn đến xác nhận một chút.”
Hứa Thiên Lập nhìn thoáng qua nét mặt không biểu cảm của Tô Niệm Đường. Xác nhận cái gì chứ? Xác nhận nạn nhân đã thật sự đã chết chưa? Hứa Thiên Lập bất đắc dĩ, lệnh cho cảnh viên đưa bọn họ đến phòng pháp y.
Cảnh viên đưa bọn họ đến cửa thì rời đi. Mùi máu tươi nồng nặc xuyên thâu qua khe cửa truyền cả ra ngoài, Kỷ Lang khẽ nhíu mày, quay đầu về phía Tô Niệm Đường, ngay lập tức anh có thể nhìn ra được sự hưng phấn nơi đáy mắt cô. Tô Niệm Đường đẩy cửa đi vào, Kỷ Lang theo sát phía sau.
Có ba pháp y đang tiến hành giải phẫu thi thể. Cho dù đã gặp rất nhiều cảnh máu me, nhưng cảnh tượng trước mắt cũng khiến Kỷ Lang không nhịn được phải quay đầu, thế nhưng hành động này cũng không thể ngăn cản mùi máu tươi cùng mùi vị tội ác tràn ngập.
Tuy nhiên, Tô Niệm Đường ở bên cạnh anh lại nhìn chằm chằm, con ngươi lóe sáng, giống như một người đang tuyệt vọng giữa sa mạc đầy cát, trông thấy ốc đảo. Trong ánh mắt cô lộ ra rất nhiều khát vọng cùng sự tham lam.
Kỷ Lang âm thầm kinh hãi, I.A tham lam và khát vọng điều gì? Là màn máu me này sao?
Đặng Phỉ đang bận rộn thì nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, sau đó nhìn Tô Niệm Đường đang lăng xăng xem xét. Đến khi Kỷ Lang lên tiếng nhắc nhở, Đặng Phỉ mới hoàn hồn.
Đặng Phỉ ra hiệu bảo hai pháp y kia tiếp tục làm việc. Cô ta lui xuống: "Hai người .... sao lại đến đây?"
Kỷ Lang vuốt cằm, đã thấy Tô Niệm Đường mở to mắt nhìn Đặng Phí, ánh mắt này không giống như những lần trước đây. Không lâu sau, Tô Niệm Đường nói: "Tôi đã từng gặp cô!” ngữ khí cô cực kỳ chắc chắn.
Đẳng Phỉ dở khóc dở cười: "Tôi nhớ lúc trước, tôi có nói đã từng gặp cô rồi, nhưng khi ấy cô khẳng định chưa bao giờ gặp tôi".
"Sáu năm trước, ở vụ án cưỡng hiếp chấn động đó, cô là một trong những pháp y phụ trách khám nghiệm tử thi..."
"Đúng, tôi lần trước đã nghĩ tới, nhưng ..." Đặng Phỉ hơi do dự, lần trước khi cô ta nhắc đến đề tài này, bị Tô Niệm Đường trừng mắt như cảnh cáo. Sau khi trở về, Đặng Phỉ cẩn thận hồi tưởng lại cảnh tượng ngày ấy cô ta luôn nhớ đến Tô Niệm Đường chính là một trong ba nạn nhân của vụ cưỡng bức cuối cùng.
Kỷ Lang ho nhẹ một tiếng: "Chuyện năm đó về sau hẵng nói. Trước tiên nói về tình hình Diệp Khả đi. Đặng Phỉ, cô nghiệm thi thế nào rồi?"
Đặng Phỉ quay đầu nhìn về phía các đồng nghiệp còn đang bận bịu, lên tiếng: "Căn cứ vào việc kiểm tra sơ bộ, thời gian tử vong là rạng sáng. Nguyên nhân tử vong là do ngạt thở, ắt hẳn bị người khác siết chết".
Dứt lời, cô ta lấy ra mấy bức ảnh đưa cho Kỷ Lang: "Đây là ở hiện trường chụp được, giống hệt hai vụ án trước. Phía ngoài quần áo rất chỉnh tề, nhưng trong người đầy thương tích, hiển nhiên là đã bị ngược đãi, cũng có dấu hiệu bị cưỡng bức... Duy chỉ có một điều không giống, Diệp Khả không phải bị 'người' cưỡng bức, mà là một chiếc gậy to..."
Kỷ Lang nhíu mày, cầm lấy mấy tấm ảnh.
Trên ảnh chụp, dựa theo trình tự, có thể thấy lúc phát hiện ra thi thể Diệp Khả, cô ta bị đặt ở đỉnh của bãi phế liệu, thi thể xếp theo hình chữ đại. Nếu không phải vì hàng rào chắn phía trên đó đột nhiên rớt xuống, cũng sẽ không có người leo lên đó thăm dò xem xét.
Tiếp đó là các góc độ khác của thi thể. Nhìn bề ngoài, thi thể Diệp Khả không có dấu hiệu từng bị ngược đãi. Nhưng ở bức ảnh kế tiếp chụp những vết thương trên người Diệp Khả, từng vết bầm tím trên da thịt trắng như tuyết, cộng thêm miệng vết thương lở loét do bị nhiễm trùng. Hình như hung thủ trút cơn giận lên Diệp Khả rất nhiều.
Trên mu bàn tay trái của Diệp Khả có vết thương cũ do dao, khác biệt với những vết thương khác.
"Vết tích đó là do tôi làm!” Tô Niệm Đường chỉ vào vết dao cũ: "Ngày hôm ấy, tôi đoạt con dao, vốn dĩ định khống chế cô ta. Không ngờ cô ta chạy thoát, vì thế tôi đành phải giải quyết tên đàn ông kia.” Ngữ khí của cô lạnh lùng, lãnh đạm mang theo một chút tiếc nuối, dường như hận không thể tự tay giải quyết Diệp Khả.
Đặng Phỉ gật đầu: "Vết thương do dao đã được xử lý qua. Ở trên bề mặt tôi xét nghiệm thấy thành phần của cồn i-ốt".
"Nói cách khác, ngày đó khi chúng ta nhìn thấy Diệp Khả chạy đi, cô ta từng tự mình xử lý vết thương. Khi đó, cô ta vẫn an toàn. Vậy khi nào thì cô ta gặp hung thủ?" Kỷ Lang đặt vấn đề.
Tô Niệm Đường bước lên, đi đến bên cạnh cửa sổ, mắt không chớp nhìn bàn giải phẫu thi thể. Sau đó, cô khẽ nhíu mày, đột nhiên lên tiếng: "Hung thủ là nam, tuổi ngoài bốn mươi, đã kết hôn, có chướng ngại tâm lý, có thời gian bệnh đặc biệt nghiêm trọng. Khả năng do vợ đòi ly hôn hoặc vợ bỏ theo người khác. Căn cứ vào tư liệu về hai vụ án mạng trước đó cùng trạng thái người chết, có thể thấy hắn chán ghét những phụ nữ có hành vi cử chỉ phóng đãng. Chướng ngại tâm lý của hắn có thể được hình thành vì gặp phải những dạng phụ nữ này, nên hắn hận bọn họ. Số lần hành hung tăng lên, chứng tỏ hắn ngày càng tự tin, trước đó có biết qua nạn nhân.”
Kỷ Lang cẩn thận nghe I.A phác họa chân dung hung thủ, so với mô tả của Đường Đường còn kỹ càng hơn vài phần. Nhưng vẫn là như trước, phạm vi quá lớn nên chưa thể khoanh vùng hung thủ.
Đúng lúc Kỷ Lang muốn nói chuyện, không nghĩ đến Tô Niệm Đường xoay người mở cửa phòng khám nghiệm tử thi. Bên trong hai pháp y kinh ngạc nhìn Tô Niệm Đường. Kỷ Lang không kịp ngăn cản cô, chỉ có thể tiến lên vài bước, đề phòng cô có hành động khác khiến họ kinh sợ.
Bàn tay trắng nõn của Tô Niệm Đường cầm lấy đoạn ngón tay giơ lên trước mắt cẩn thận quan sát, lại đưa tới mũi ngửi. Kỷ Lang đứng ở một bên kinh hãi, sợ cô đem đoạn ngón tay này mà ăn mất. May sao, cô buông đoạn ngón tay, nhìn vào ngón tay Diệp Khả bị cắt đứt nói: "Còn một điểm khác với hai án mạng trước đó, đó là ngón tay Diệp Khả bị chặt đứt trước khi chết.”
Đặng Phỉ gật đầu: "Quả thật là như thế!"
"Hung thủ đối với Diệp Khả không giống như hai nạn nhân trước, hoặc là rất hận ... cho nên hắn muốn thấy cô ta càng thêm thống khổ. Trên người cô ta, vết thương cũng nhiều hơn hai nạn nhân trước, phương thức hành hạ cũng khác biệt ..." Tô Niệm Đường nói xong, như là âm hồn đi đến phía sau hai pháp y. Pháp y lặng lẽ tránh ra, cảm giác sống lưng lạnh toát. Cô cúi đầu, để mặt mình sát cạnh mặt Diệp Khả, khóe môi nhếch một nụ cười: "Chậc chậc ... Thật sự đáng thương ... Nếu ở trong tay tôi, tôi tuyệt đối không để cho cô ta chết thống khổ như vậy.”
Kỷ Lang không nhịn được nữa, kéo Tô Niệm Đường đến bên cạnh: "I.A! Em chú ý một chút!”
Tô Niệm Đường không quan tâm đến Kỷ Lang, tiếp lời: "Theo vết thương ở ngón tay bị cắt có thể thấy được, hung thủ dùng dao rất tốt, rõ ràng cắt ngón tay của một người nhưng lại không khiến phần xương vị nát, điều này chứng minh hắn rất quen thuộc dùng dao. Nhìn phần ngón tay và vết khâu có thể nhìn ra hung thủ là người thành thạo làm những công việc này. Như vậy, chỉ có một loại người hay làm công việc này mà thôi.”
"Bác sĩ ngoại khoa!" Kỷ Lang cùng Tô Niệm Đường đồng thời lên tiếng.
Tô Niệm Đường liếc mắt nhìn anh, nói tiếp: "Vết thương trên tay Diệp Khả chính là do hắn xử lý, sau đó thuận tiện bắt cóc luôn cô ta, sẽ không khiến bất cứ ai hoài nghi. Tình huống lúc đó, sẽ là như thế này …”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]