Đã lâu lắm rồi Tô Niệm Đường không được ngủ một giấc ngon lành như vậy, giống như nằm trong vòng tay ôm ấp của … mẹ. Quen thuộc, ấm áp, cô không muốn thức giấc.
Tô Niệm Đường từ từ mở mắt, liền trông thấy khuôn mặt của Kỷ Lang gần trong gang tấc, cô có thể nhìn rõ râu lún phún trên chiếc cằm góc cạnh. Người anh thoang thoảng mùi thuốc lá, phảng phất mùi rượu, hòa quyện tạo nên mùi hương đặc trưng, mùi hương nam tính.
“Tỉnh rồi ư?”, Kỷ Lang ngủ không sâu, nên cảm giác người trong lòng mình có động tĩnh, anh lập tức tỉnh dậy.
Niệm Đường đỏ ửng: “A … Em ngủ nhiều quá!”
Kỷ Lang đưa tay vò vò đầu cô: “Ngủ đâu có bao nhiêu. Nếu còn buồn ngủ thì ngủ tiếp đi!”
“Không …”, Tô Niệm Đường nắm lấy tay Kỷ Lang, “Sao anh Kỷ Lang ở đây!”
“Đây là nhà anh, sao anh không thể ở đây?”, Kỷ Lang khẽ cười.
Khuôn mặt Tô Niệm Đường ửng đỏ, đang trong lúc không biết nói gì thì có tiếng gõ cửa: “Khụ khụ! Đường Đường dậy rồi à?”
Tô Niệm Đường: “… Kỷ Sóc ở bên ngoài?”, cô hỏi Kỷ Lang, giọng kinh ngạc.
Kỷ Lang gật đầu: “Chẳng biết có chuyện gì tìm em từ đêm qua!”
Tô Niệm Đường gật đầu, chuẩn bị rời giường, vừa vén chăn lên, cô đột nhiên trùm chăn đắp hết người, gương mặt càng lú càng đỏ: “Anh Kỷ Lang … Anh … Anh cởi quần cho em …”
Kỷ Lang bước xuống giường, gương mặt bình thản: “Mặc quần áo đó ngủ không thoải mái!”
“Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-cap-tu-duy/2111070/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.