Đàm phán --- 03/05/2022 --- Trong đêm tối, giọng nói của thiếu niên đột ngột vang lên một cách rõ ràng. Đồng Tuyết Lục mở to mắt, mùi trà xanh xộc lên tận trời, nói: "Đây là nhà của tôi, mọi người là người thân duy nhất trên đời của tôi, đương nhiên tôi muốn trở về để đoàn tụ với mọi người." Trong không khí vang lên tiếng giễu cợt: "Cô dùng lời nói này đi dụ dỗ người khác còn được, cô đã quên lúc trước khi gặp ba mẹ tôi cô đã mắng mỏ bọn họ thế nào ư? Cô nói Đồng gia chúng tôi là lũ ăn mày, có đánh chết cô cũng không chịu theo bọn họ trở về!" Đồng Tuyết Lục ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra những chuyện trước kia mà nguyên chủ đã làm. Vợ chồng Đồng Đại Quân đã tìm tới gặp mặt ba lần, lần đầu tiên sau khi nguyên chủ nghe được mình không phải là con gái của Đồng gia đã trực tiếp ngất xỉu. Đến lần gặp thứ hai, nguyên chủ chỉ thẳng vào mặt vợ chồng Đồng Đại Quân bảo bọn họ cút ra ngoài, còn đuổi theo sau ném toàn bộ đồ đạc mà họ mang tới xuống đất, lần thứ ba tuy không ầm ĩ tới mức gà bay chó sủa mà trực tiếp tránh mặt không gặp. Lần thứ ba sau khi tìm gặp cô, vợ chồng Đồng Đại Quân xảy ra chuyện trên đường trên đường trở về. Nghĩ tới đây Đồng Tuyết Lục không khỏi cảm thấy đau đầu. Cô vốn muốn đánh bài tình cảm gia đình nhưng hiện tại xem ra lá bài này cũng vô dụng. "Nếu như vậy tôi cũng không cần nói lời khách sáo, tôi không thể ở bên kia được nữa, tôi cần một nơi ở mới." Giường đối diện ngay lập tức truyền tới tiếng cười nhạo: "Cô dựa vào đâu mà cho rằng cô muốn tới thì cứ tới?" Đôi môi đỏ mọng của Đồng Tuyết Lục hơi nhếch lên: "Dựa vào việc cậu ăn thức ăn tôi nấu." Nếu Đồng Gia Minh muốn đuổi cô đi thì cậu đã nổi điên ngay khi nhìn thấy cô rồi. Nhưng cậu không làm thế. Sở dĩ cậu vẫn luôn cố kìm nén không bùng nổ tất nhiên không phải vì có cảm tình đối với người chị gái trên danh nghĩa này, mà là vì... Cô có giá trị lợi dụng. Bên kia chẳng một tiếng động. Trong màn đêm mờ mịt, Đồng Tuyết Lục không cách nào nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu. Chẳng qua có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng đoán được chắc chắn cậu đang nghiến răng nghiến lợi. Đồng Tuyết Lục bình tĩnh nói: "Nếu như tôi đoán không nhầm, cậu bỏ học rồi làm việc ở xưởng là muốn tranh thủ bán hai cái công việc này đi trước khi người từ quê nhà ở Bắc Hòa lên đúng không?" Lời này giống như sét đánh ngang tai! Đồng Gia Minh "sột soạt" từ trên giường ngồi dậy, trợn to mắt nhìn cô: "Cô, rốt cuộc cô có mục đích gì?" "Nếu tôi nói tôi không có mục đích gì cậu có tin không? Chẳng qua không cần cậu nói tôi cũng biết cậu không tin tôi, thật ra ngoài chuyện này, tôi còn biết việc cậu không thông báo việc này cho người quê Bắc Hòa, cậu nói xem lãnh đạo trong xưởng mà biết sẽ xử lý cậu như thế nào?" Giọng nói Đồng Tuyết Lục mang một chút lười biếng, nhưng lời nói ra giống như lưỡi dao sắc bén vạch trần mọi toan tính của cậu mà chẳng hề nể nang gì. Đồng Gia Minh ở bên cạnh siết chặt nắm tay: "Tôi mặc kệ cô có mục đích gì, nếu như cô dám nói ra ngoài, tôi... Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!" Cậu hoảng sợ, lo lắng và luống cuống. Chậc chậc, xem ra ông chủ tương lai vẫn còn quá non nớt. Đồng Tuyết Lục ngồi dậy theo, thay đổi thái độ lầm lì lúc trước: "Chúng ta hợp tác đi." Đồng Gia Minh không lên tiếng. "Cậu biết đấy, với tuổi tác và thân phận cậu bây giờ trong xưởng căn bản không thể nào để cho cậu bán đi hai công việc này, cũng không thể nào giao tiền cấp dưỡng vào tay cậu. Nói cách khác dù cậu có suy tính như thế nào đi nữa cũng vô ích, mà bây giờ nửa tháng trôi qua, cậu cảm thấy cậu có thể trì hoãn với bên phía người ở quê Bắc Hòa được bao lâu nữa?" Đồng Tuyết Lục dừng một chút rồi nói tiếp: "Chờ đến lúc người từ Bắc Hòa lên, không chỉ có công việc mà ngay cả tiền cấp dưỡng cũng không giữ được. Hơn nữa, đến lúc đó các cậu cũng sẽ bị đưa về quê Bắc Hòa, việc đi học là điều không thể. Nói không chừng ngay cả việc được ăn no cũng là cả một vấn đề đấy." Trong màn đêm đen kịt, đôi mắt sắc bén của Đồng Gia Minh trợn lên nhìn cô, đôi môi bị cậu cắn đến trắng bệch. Đồng Tuyết Lục tiếp tục tung ra mồi câu: "Nhưng nếu cậu hợp tác với tối, tôi không những có thể bảo đảm người ở Bắc Hòa không thể chiếm được chút lợi ích nào, mà còn có thể để cho ba người các cậu được ở lại thành phố Bắc Kinh tiếp tục học tập, không cần về quê đi nhặt phân heo." "..." Qua một lúc lâu, giọng nói cứng rắn từ đối diện truyền đến: "Cô muốn hợp tác như thế nào?" "Rất đơn giản, cái nhà này sẽ do tôi làm chủ." Giọng nói Đồng Tuyết Lục trong trẻo mà mạnh mẽ: "Cậu không hoàn toàn tin tưởng tôi cũng không sao, ít nhất ở bên ngoài cậu không được phá hư chuyện của tôi." Đồng Gia Minh nhíu mày: "Chỉ như vậy?" Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Như vậy thôi." Đồng Gia Minh cau mày suy tư một lúc mới cứng nhắc gật đầu: "Có thể, nhưng cô phải bảo đảm không được làm ra bất kỳ chuyện gì tổn thương tới Gia Tín và Miên Miên!" "Không thành vấn đề, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Đồng Tuyết Lục nằm trên giường quay mặt vào vách tường: "Đi ngủ, những chuyện khác ngày mai nói sau." Đồng Gia Minh nhìn bóng lưng trên giường đối diện, một lúc lâu cũng không nhúc nhích. Lần đó cậu lén lút bám theo ba mẹ đến Đồng gia nhưng cậu chỉ thấy cô gái này vứt hết toàn bộ đồ đạc mà ba mẹ cậu đã mang tới, sau đó còn chỉ thẳng vào mũi ba mẹ cậu bảo bọn họ không cần tới nữa. Thấy dáng vẻ ba mẹ vừa khổ sở vừa hèn mọn nhún nhường nhận lỗi, lúc ấy cậu giận đến mức phổi sắp nổ tung. Lần này nếu không phải vào ngõ cụt, cậu tuyệt đối không bao giờ để cho người này quay về Đồng gia. Bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, tuy nhiên nếu cô đủ can đảm gây ra bất kỳ tổn thương nào với người nhà của cậu, cậu chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô! Đồng Tuyết Lục không nghe thấy tiếng động sau lưng, đoán chừng ông chủ tương lai vẫn còn đang xoắn xuýt. Tuy vậy nhưng cô cũng lười để ý, hôm nay cô vừa phải đi đường xa lại còn tranh thủ nấu ăn, lúc này thật sự hơi mệt mỏi. Cục bột nhỏ nằm trong ngực trở mình, cái tay nhỏ bé mập mạp ôm lấy cánh tay cô, vô thức cọ cọ. Đồng Tuyết Lục ôm cục bột nhỏ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngày đầu tiên xuyên sách, Đồng Tuyết Lục ôm gối ôm hình người ngủ ngon lành, vậy mà lại có người bị mất ngủ cả đêm. Đồng Chân Chân như cái bánh rán lật tới lật lui trên giường, trong lòng bực bội sắp nổ. Mặc dù Đồng Tuyết Lục đã rời khỏi Đồng gia như cô ta mong muốn, nhưng cô ta không hề vui vẻ chút nào. Trong kế hoạch của cô ta, Đồng Tuyết Lục nên rời khỏi Đồng gia một cách ảo não thảm hại như con gà bị rớt vào nồi canh thay vì chủ động rời đi giống như bây giờ, từ đó nhận được sự áy náy và đồng cảm của mọi người! Còn có chị dâu cả không biết mắc cái dịch gì mà cứ ngoài sáng trong tối nói kháy cô ta, suýt chút nữa làm cô ta tức giận thành cái bánh bao rồi. Không được, cô ta không thể dễ dàng buông tha Đồng Tuyết Lục như vậy được. Nhất định phải khiến Đồng Tuyết Lục nếm trải tất cả mọi đau khổ mà cô ta phải chịu ở kiếp trước! === Ngày hôm sau trời vừa hửng sáng, Đồng Tuyết Lục đã bị âm thanh nấu cơm từ bên ngoài truyền vào đánh thức. Cô ở trên giường duỗi người ngồi dậy, sau đó thấy Đồng Gia Minh đang đứng nấu cháo ở cửa. Giống như ngày hôm qua bảo hai anh em họ đi rửa chén vậy, cô không hề cảm thấy chuyện này có gì không ổn cả. Cô tới đây để nghỉ dưỡng chứ không phải tới làm mẹ già, nếu muốn cô chăm sóc cho bọn họ từng li từng tí là chuyện không thể. Hơn nữa bé trai nên được đào tạo ý thức và năng lực làm việc nhà ngay khi còn nhỏ, khi lớn lên sẽ không trở thành loại đàn ông chẳng ra gì, không có ai ngó tới. Đồng Gia Minh thấy cô thức dậy, nhanh chóng nghiêng mặt đi, vẻ mặt có chút không tự nhiên. Đồng Tuyết Lục cũng không để ý, rửa mặt rồi đi tới, thấy cậu đã nấu xong một nồi cháo khoai lang nhưng đồ ăn kèm lại chỉ có một dĩa dưa chua nhỏ. Như vậy sao được, cô cũng không muốn để cho dạ dày của mình chịu khổ. Cô lấy miến khoai lang đỏ mà tối hôm qua thím Thái mang đã tới một ít ra ngâm nước cho mềm đi, sau đó lấy trứng gà còn dư lại từ ngày hôm qua ra. Cô chuẩn bị làm trứng chiên với hành lá cắt nhỏ. Cô cắt nhỏ hành lá, đập ba quả trứng gà và thêm chút muối vào trong chén, sau đó đánh đều lên, đợi dầu trong chảo nóng thì lập tức đổ trứng gà vào. Sau khi trứng hơi cứng lại, cô cầm chảo nhẹ nhàng hất một cái, lật mặt trứng chiên, khi trứng gà vừa chín, lập tức nhỏ vào hai giọt nước tương, trứng chiên hành lá đã làm xong. Mới sáng sớm, mọi người đều ở trong sân rửa mặt hoặc cầm bánh bột bắp gặm, mà thời buổi này không có máy hút khói, gió thổi nhẹ một cái, một mùi thơm hấp dẫn trực tiếp phả vào mặt họ. A a a, thơm quá! Ngày xưa buổi sáng có thể ăn hai cái bánh bột bắp là chuyện hết sức chuyện hạnh phúc, đột nhiên vào lúc này cảm thấy bánh bột bắp không còn thơm ngon nữa. Nhưng thế này vẫn chưa xong đâu. Lại thấy Đồng Tuyết Lục thái dưa chua thành từng sợi nhỏ, băm nhuyễn hành gừng tỏi, động tác vừa nhanh lại vừa đẹp mắt, như nước chảy mây trôi. Sau khi dầu trong chảo nóng lên, cô bỏ tỏi gừng vào phi thơm, rồi cho dưa chua vào xào với lửa lớn, ngay sau đó nêm nước tương và muối vào, tiếp tục xào sơ vài lần rồi đổ thêm một chén nước lạnh, chờ nước sôi lập tức bỏ miến khoai lang đỏ vào. Sau khi nấu trên lửa được tầm mười phút, cô mở nắp nồi ra. Một làn hơi nước mang theo mùi thơm ập vào mặt, ngay sau đó nhanh chóng tỏa ra khắp sân. Đồng Tuyết Lục mang miến kèm dưa chua ra mâm, rắc một ít hành lá cắt nhỏ lên trên. Sợi miến trong suốt, hành lá cắt nhỏ xanh tươi, nhìn thôi đã thấy ngon miệng, chỉ là không có thịt với ớt, nếu không mùi đã thơm lại càng thơm hơn. Thím ở nhà đối diện ngửi thấy mùi thơm lan tỏa khắp nơi, nuốt nước miếng hỏi: "Con gái lớn Đồng gia, mới sáng sớm mà cháu lại làm gì đấy?" Đồng Tuyết Lục cười đáp: "Cũng không làm gì cả, chỉ làm một đĩa trứng chiên với hành lá và một đĩa miến nấu dưa chua thôi." "Thím nói này, làm gì có ai mỗi ngày đều ăn như vậy, cháu thế này không được đâu." "Đúng vậy, Đồng gia không thể so sánh được với nhà cha mẹ nuôi của cháu, sao có thể để cho cháu ngày nào cũng gây họa như vậy?" "Đúng thế, phá của quá!" Có mấy bà thím và bà lão trong lòng ganh tỵ, không ăn được nho chê nho xanh nói mấy câu oán khí ngất trời. Đồng Tuyết Lục bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn vâng lời: "Vâng ạ, mọi người nói rất đúng." Đúng mới là lạ. Nói xong cô bưng hai đĩa thức ăn lên đi vào trong phòng. Người khác muốn nghĩ sao muốn nói sao cũng được, lần sau cô muốn ăn ngon uống say, nếu như có thể cô còn muốn ăn thịt cá ngày ngày cơ. Tuy nhiên như đã nói cô phải nghĩ cách đổi nơi ở, nơi này thật sự không có chút riêng tư nào. Đồng Gia Minh dường như như không nghe được lời của mọi người, yên lặng chà rửa thớt và nồi muỗng sạch sẽ sau đó bưng cháo khoai lang đỏ lên đi vào nhà. Khu tập thể vẫn còn phảng phất mùi thơm còn sót lại, bọn họ chỉ cảm thấy bánh bột bắp trên tay càng trở nên khó nuốt hơn. Sáng nay người Đồng gia được ăn uống thỏa thích một bữa. Đồng Tuyết Lục ăn xong buông đũa xuống: "Hôm nay tôi sẽ qua bên kia để chuyển hộ khẩu sang đây, tôi sẽ đưa Miên Miên đi cùng." Đồng Miên Miên nghe thấy tên mình, lập tức ngẩng đầu lên cười híp mắt nói: "Tốt quá, Miên Miên thích được ở bên chị." Quỷ nịnh bợ! Đồng Gia Tín liếc em gái một cái. Ngay sau đó nghe Đồng Gia Minh "Ừ" một tiếng, gật đầu nói: "Được." Cậu ta kinh ngạc đến mức đũa trong tay suýt chút nữa rơi trên bàn. Anh hai bị làm sao vậy? Anh hai, nếu như anh bị uy hiếp thì lập tức nháy mắt đi. Đồng Gia Minh không thấy dáng vẻ ngu ngốc của em trai, rửa chén xong rồi bắt đầu làm việc. Đột nhiên Đồng Gia Tín lại có loại cảm giác mọi người đều say chỉ có bản thân là tỉnh táo. Anh hai và em gái nhanh như vậy đã bị thu phục, thật vô dụng! Trong lòng cậu ta nghĩ như vậy, tay vẫn gắp một đũa miến lớn đưa vào trong miệng. Ôi trời, thật sự ngon quá, cậu ta phải ăn nhiều một chút! === Đồng Tuyết Lục giúp Đồng Miên Miên thắt hai bím tóc nhỏ đáng yêu, báo với thím Thái ở bên cạnh một tiếng, sau đó dẫn theo Đồng Miên Miên hân hoan ra ngoài. Cô tới trước hợp tác xã cung tiêu mua hai hộp điểm tâm, sau đó mới mang Đồng Miên Miên ngồi xe đến khu vực nội thành. "Chị, đây là lần đầu tiên Miên Miên được ngồi xe đó." Đồng Miên Miên háo hức đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng hồng. Cục bột nhỏ tựa như con vật nhỏ hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh, đôi mắt long lanh mở thật to, chỗ này nhìn một chút chỗ kia nhìn một chút. Đồng Tuyết Lục bị dáng vẻ đáng yêu đó làm rung rinh, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Nếu em thích thì sau này chị thường xuyên dẫn em đi chơi được không?" "Dạ được." Đồng Miên Miên ngọt ngào đáp lời, vòng tay nhỏ bé ôm lấy cổ chị, bật cười làm lộ ra hai cái lúm đồng tiền ở hai bên má. Chị trông thật đẹp, trên người lại rất thơm, ôm cô bé ngủ, bây giờ lại dắt cô bé ra ngoài chơi. Cô bé thật sự rất thích người chị này. Trên suốt chặng đường xe khách xóc nảy chạy đến nội thành, Đồng Tuyết Lục lần nữa bị say xe, mặt trắng bệch. Ngược lại không ngờ Đồng Miên Miên lại thoải mái ngoài dự đoán, không say xe chút nào. Đồng Tuyết Lục không đi đến Tổng cục Hậu cần Đồng gia, mà đi thẳng đến Hội Liên hiệp Phụ nữ. Ai ngờ đi tới khúc quanh, một bóng người như tên lửa xông đến chỗ cô. Cô hoảng hồn, chỉ kịp đẩy Đồng Miên Miên ra, nhưng bản thân vì không né kịp bị... Ầm! Rầm! Mẹ nó, người nào đi đường không có mắt vậy? Thời đại này mà vẫn còn dám kabedon người ta, có tin cô đến đồn công an tố cáo anh ta giở trò sàm sỡ không hả? Đồng Tuyết Lục không đợi đối phương đứng vững lập tức đẩy người kia ra, sau đó hơi nhíu mày ngẩng đầu lên. Nhưng không ngờ lại chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm. Chủ nhân của ánh mắt kia có đường nét gương mặt đẹp như tạc, đẹp trai đến mức làm người khác không rời mắt được, đôi mắt phượng thon dài, quyến rũ đến mức làm tim người khác phải đập rộn lên. Không chỉ có gương mặt đẹp mà vóc người cũng vô cùng hoàn mỹ. Bờ vai rộng, eo thon, hai chân thon dài, dáng người này không hề thua kém người mẫu và minh tinh mà kiếp trước cô từng gặp. Ái chà chà. Trông đẹp như vậy, lúc đi đường có mắt hay không cũng không quan trọng. Có gương mặt cùng dáng vóc thế này, đừng nói ép tường, ép giường cô cũng chịu nha ^o^ [HẾT CHƯƠNG 6]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]