Thang Lan đã cúp máy từ lúc nào rồi, Thang Tuấn nhìn điện thoại không biếtphải làm sao, lại nhìn đồng hồ, sốt ruột đưa mắt xung quanh, cố tìm hình bóng quen thuộc trong đám đông. Nhưng giữa dòng người đông đúc đi lạitấp nập, anh vẫn không thấy bóng dáng Hiểu Khiết đâu.
Một chiếc taxi đi về phía anh, dừng ngay cạnh quảng trường, một côgái cúi đầu bước xuống xe, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt. ThangTuấn cứ tưởng là Hiểu Khiết, xúc động chạy đến gần, “Cuối cùng em cũngtới!”
Cô gái giật mình ngẩng lên, trong mắt cô thì anh chàng đẹp trai lạ hoắc trước mặt mình muốn gì đây.
Thang Tuấn thần người, thất vọng: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.” Anh ủ rũ ôm bó hoa hồng đứng sang một bên.
Bỗng nhiên, mấy người bán hàng ở khu chợ tự do vội vã đóng gói hànghóa, xách vali da, đẩy cây treo quần áo, bắt đầu chạy tứ tung. Đèn hiệuxe cảnh sát lấp loáng xa xa. Mấy người bán hàng tản đi trốn khắp nơi,một người đâm sầm phải Thang Tuấn, làm rơi bó hoa trong tay anh. Vừađịnh cúi xuống nhặt thì không ngờ người phía sau đá vào nó, bó hoa bắnra xa.
Một người khác hốt hoảng: “Xin lỗi, xin lỗi.” Trong nháy mắt tất cả chạy biến, chỉ còn lại vài người đi đường.
Bó hồng của Thang Tuấn tan tác, những cánh hoa rơi lả tả, gió lướtqua, thổi cánh hoa tung bay khắp nơi. Thang Tuấn nhìn bó hoa lúc đầuđược gói cẩn thận tinh tế, chốc lát bị vùi dập, bất giác anh chau mày,lòng dâng lên một cảm giác bất an.
Thang Tuấn lôi điện thoại ra, gọi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-cap-quy-co/38326/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.