Hết giờ làm, Tng Tuấn và Hiểu Khiết đến bến Thượng Hải, gióđêm mát rượi, i người vai kề vai ngồi ngắm cảnh đêm.
Hiểu Khiết đột nhiên hỏi: “Đây là lần thứ mấy chúng ta đếnbến Thượng Hải rồi? Một, i y ba?”
Tng Tuấn mỉm cười: “Hình như mỗi lần có chuyện phiền nãođều đến đây.”
“Em rất thích chỗ này. Những lúc một mình không biết phải làmthế nào, em đều mang cả đống bia đến đây. Trước đây thì về nhà. Giờ thì chẳngcòn nơi nào về được.”
Tng Tuấn nghe vậy mà thương.
“Thực ra, khi em nhận lời với Tử Tề, lẽ ra nên biết chia taysẽ dẫn đến kết quả thế này. Muốn nhận được kinh nghiệm trong cuộc sống cũngphải trả học phí, chỉ không ngờ học phí tình yêu đắt đến thế.”
Tng Tuấn nói: “Thực ra, 100 vạn Nhân dân tệ đó có thể dùngdanh nghĩa Hoàng Hải để quyên góp, em không cần phải vất vả vậy.”
Hiểu Khiết lắc đầu, “Em biết anh muốn giúp em, nhưng xin anhđừng tốt với em nữa.”
Tng Tuấn không hiểu.
“Con người ai cũng như ai, muốn tìm chỗ dựa dẫm để bản thânkhông phải lăn lộn giữa đời. Nhưng một khi ta đã quen có chỗ dựa, một ngày chỗdựa đó gục ngã, biến mất hoặc rời ta đi, lại phải nhờ cậy chính mình; e đến lúcđó, ngay một chút sức lực đứng lên cũng không còn.”
Tng Tuấn gật gù.
Hiểu Khiết cười: “Chẳng dễ dàng gì em mới đứng lên được. Mặcdù thời gian vừa qua rất vất vả, nhưng em rất trân trọng tất cả những gì đangcó, rất thích công việc hiện nay, cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-cap-quy-co/1863281/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.