Chương trước
Chương sau
Chương 629
Thậm chí Từ Hoa còn bật cười thành tiếng, hớn hở, cho rằng Lâm Tử Minh là tháng ngốc, chắc chăn não đã úng nước.
Như tên tháp ‹ sắt vừa rồi, đến hắn còn không phải đối thủ, nếu đổi thành Lâm Tử Minh, người ta búng một ngón tay thôi là đủ khiến Lâm Tử Mình thừa sống thiếu chết.
Hắn không hiểu sao trên đời lại có người ngu xuẫn thể, đợi đến lúc về nhất định hắn sẽ kể lại với cô em họ Tân Dao, để em họ hồi tâm chuyền ý, đừng thích tên đàn này nữa.
Vương Vệ Quý cũng nghệt ra, có đánh chết hắn cũng không ngờ Lâm Tử Minh lại có động thái này, làm thế là chán sống rồi!
Hắn không bận tâm được nhiều đến thế, vội vàng lao lên ngăn Lâm Tử Minh lại, hốt hoảng nói: “Chủ tịch, anh đang làm gì thế, điên à? Người ta là vệ sĩ chuyên nghiệp, được huậân luyện bài bản, thê hình cụ thế này, một quyên là đấm chết tươi được đấy! Tồi biết là anh có mưu tài kiệt xuất, không thỏa mãn chuyện trước mắt, nhưng anh cũng phải bình tĩnh để kết hợp với năng lực bản thân chứ, bảo vệ an ninh là lĩnh vực của Bắc Thiên Hội, dù thế nào chúng ta cũng không chen vào được đâu!”
Vương Vệ Quý buộc phải khuyên Lâm Tủ Minh như Vậy, nêu thật sự Lâm Tử Minh có chuyện thì chắc chắc công ty truyện thông Tử Quỳnh cũng sụp đồ, hăn không thể cho nhấn tình huông này xảy ra.
Khóe mắt Nghiêm Sắm giật mạnh, hắn đặt huych chén trà xuỐng, nước trà trong chén văng tung tóe, quắc mắt chòng chọc nhìn Lâm Tử Minh quát: “Họ Lâm kia, tính chơi tôi đây à?
Lâm Tử Minh lắc đầu đáp: “Tôi không bao giờ đùa giõn.”
Nghiêm Sắm đứng phát dậy, giọng điệu gay gắt hơn, vẫn trừng trừng nhìn Lâm Tử Minh, ra uy áp chê, đám Từ Hoa sắp nghẹn thở đến nơi.
“Nói lại lần nữa xem.”
Thấy tình hình càng lúc càng rồi ren, Vương Vệ Quý vội vàng đứng lên hòa giải: “Nghiêm tổng, Ï Nghiêm tổng, chuyện này là hiểu làn, chủ tịch chúng tôi còn quá trẻ, không hiểu biệt, anh đừng chấp nhặt anh ây làm gì, tôi đưa anh ây đi ngay đây.”
Có thể thấy Vương Vệ Quý đang hốt hoảng thật: sự, cả những lời này cũng đã nói ra.
Nghiêm Sấm nhìn Vương Vệ Quý lúc lâu, rôi gật đầu nói: “Được, hôm nay tôi nễ mặt anh một lần, dắt tên chủ tịch chó đẻ của anh cút ngay cho khuất mắt ông đây.”
Vương Vệ Quý gật như búa bỏ, vội vàng kéo Lâm Tử Minh đi, nhưng có kéo thế nào Lâm Tử Minh cũng không nhúc nhích, hắn không kiềm chế được nỗi xung lên, quát Lâm Tử Minh: “Anh còn ngây ra đây. không đi à, muôn kéo theo tôi chêt cùng thật như?”
Lâm Tử Minh nhìn sâu vào Vương Vệ Quý, nói: “Lão Vương, tôi nễ anh từng lập công hiển hách cho công ty truyền thông Tử Quỳnh, lần này không so đo với anh, ngay sau lúc này, anh không cân lên tiếng, giao hết cho tôi, tôi sẽ dùng hành động cho anh biết vì sao tôi có gan chen chân vào ngành vệ sĩ này.”
Dút lời, anh đầy Vương Vệ Quý ra, một lần nữa bước lên, mặt đối Thai với Nghiệm Sắm và nói: “Nghiêm Sám, chắc anh chưa bao giờ nghe tên tôi, không sao, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cho toàn bộ câu lạc bộ Bắc Thiên các anh nghe thầy tên tôi là khiếp sợ.”
Nói xong câu này, từ trên người anh đột nhiên tỏa ra một khí thể cuồn cuộn ngút trời, cuôn phăng tất cả mọi người.
Thế nào là ngang ngược, thế nào là phô trương?
Lúc này đây, Lâm Tử Minh đang diễn giải điêu này một cách trọn vẹn.
Đến nước này, anh cũng không cần phải diễn tiếp nữa.
Cảm nhận được khí thế của anh, Nghiêm Sắm giật nảy mình, chén trà vừa nâng lên chuẩn bị uôống cũng bị chân khí rồi loạn của anh. làm vỡ tan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.