Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy Lâm Tử Minh mở mắt ra, dễ dàng năm lấy cổ tay Trương Diệu Đông, sau đó hơi ân xuông, một tên bất tài vô dụng như Trương Diệu Đông có thể chịu nồi, lập tức thuận theo hướng Lâm Tử Minh quỳ xuống.
“Trương Diệu Đông, anh đang làm g vậy? Cho dù anh tôn sùng tôi đi nhi cũng không đến nỗi mới gặp mặt lại cân quỳ xuông như vậy?” Lâm Tử Minh cười nói.
Trương diệu Đông sắp phát điên, rõ ràng hắn đến đây đề dạy dỗ. Lâm Tử Minh, nhưng thay vào đó lại quỳ ‘xuống trước Lâm Tử Minh, điêu này khiến hắn tức giận vô cùng.
“Lâm Tử Minh! Đồ rác rưởi, ,mày chết chắc rồi! Ông sẽ giết mày, nếu không sẽ không phải họ “Trương!” Trương Diệu Đông nghiên răng nguyên rủa, trong mắt hiện lên lửa giận và hận thù.
Với một khúc xương rẻ tiên như vậy Lâm Tử Minh không làm gì khác, chỉnh đốn một chút là xong rồi, liền tục ân xuông, cuôi cùng Trương Diệu Đông bị choáng ngợp, cả người ngã xuông đất, không thê nói được gì nữa, vừa thảm hại vừa chọc cười khiến nhiều người xung quanh bật cười.
Cố Hán Xinh từ một bên lạnh lùng quan sát, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Đủ rồi!”
Khi giọng nói rơi xuống, Cố Hán Xinh đã động thủ, đá vào người Lâm Tử Minh, tộc độ rất nhanh, hơn nữa là đá vào phần dưới của Lâm Tử Minh, cực kỳ Ni ác.
Lâm Tử Minh nhìn thấy thủ đoạn này, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, biết đối phương cũng là cao thủ, đã mà kéo Trương Diệu Đông qua, dùng _Trương Diệu Đông đệm lưng cho anh.
“Không tốt!”
Có Hán Xinh nhìn thấy Trương Diệu Đông đang đứng trước Lâm Tử Minh liền nhãn chóng thu lại sức nhưng đã quá muộn rồi đã đá trúng vào eo Trương Diệu Đông, khiến máu của Trương Diệu Đông nôn ra ngoài, càng la hét khủng khiệp.
Trương Diệu Đông chưa bao giờ thảm hại như vậy, bây giờ có chung động muôn khóc, mũi đột nhiên đau nhức.
Hắn lớn như vậy mà chưa bao giờ bị đánh đập như thế này.
Cú đá vừa rồi đủ khiến anh uống một chậu nước lạnh rồi, giờ Có Hán Xinh lại đá hắn, càng khiến thắt lưng bị gấy, thở thôi cũng thấy đau.
Hắn vốn là một người hự hỏng, từ nhỏ đã cầm trên tay chiếc chìa khóa vàng, chưa chịu thiệt thòi bao giờ, chứ đừng nói là bị đánh. Dù cỏ vào tù nửa năm trước, thì đó cũng chỉ là một sự trạ tấn về tinh thần, không bị tổn hại về thể chát. Nhưng bây giờ, thực sự đau đón, hu hu hu…….. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cố Hán Xinh nhìn thấy Trương Diệu Đông khóc lóc thảm thiệt, lúc này hắn cũng hơi hoảng, biết được cú đá này có uy lực lớn như thế nào, tính ra một chút sức lực của hắn cũng không phải thứ mà một “đầu súng sáp bạc”
như Trương Diệu Đông có thê chịu.
đựng được. Còn nghỉ ngờ rằng quả thận của Trương Diệu Đông đã bị anh ta phá vỡ, nếu không sẽ không khóc dở mếu dở như vậy.
“Xinh Xinh, anh Xinh, đang yên đang lành đi đá tôi, làm, làm gì thể……anh Go dan” đau chết tôi HOIE Trương Diệu Đông nước mắt lưng tròng, một tay ôm eo, một tay chồng xuÔng đất, cô găng đứng dậy nhưng làm thế nào cũng không đứng dậy được, cơn đau khiên toàn thân run lên dữ dội.
Lâm Tử Minh không thấy bộ dạng khổ sở của hắn như vậy, liên bật CƯỜI, trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Trước anh còn là con rễ của Sở Gia đã phải nhẫn nhục rât nhiêu, Trương Diệu Đông, không Ít sỉ nhục anh, lại còn có ý với Sở Phi, đặc biệt lần trước còn gài bẫy Sở Phi, nêu không phải anh đến kịp Thì đã gây ra tai họa lớn rồi.
Vì vậy, anh chưa bao giờ thích Trương Diệu Đông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.