Chương trước
Chương sau
Và sự tôn trọng của Hàn Tử Long đối với Lâm Tử Minh, kiểu tâng bốc đó, Có quá nhiều sự trùng hợp được liên kết với nhau, bây giờ thử nghĩ lại xem, chủ tịch Tử Quỳnh có thê là ai khác ngoài Lâm Tử Minh chứ? Bất cứ ai có đầu óc một chút đều có thê hiều điều này, nhưng cô lại không nghĩ ra, nghĩ rằng Lâm Tử Minh chỉ Ìà kẻ mạo danhIl Quan trọng là vấn đề này Lâm Tử Minh cũng giải thích với cô rồi, nhưng cô lựa chọn không tin vào điều đó, đã nói rất nhiều điều làm tổn thương Lâm Tử Minh, khi nghĩ đến đây, nước mắt của Sở Phi không kìm được, cô bật khóc.
Nhìn thấy cô khóc, Lâm Tử Minh đột nhiên bôi rồi ‹ “Này, tại sao em lại khóc? Vừa rồi không phải vẫn ồn sao?”
Sở Phi nghe xong lời anh nói, cô càng khóc lớn hơn, không thê ngăn cản được, thu hút ánh mất của một vài người qua đường bên cạnh, cho rằng Lâm Tử Minh là đồ cặn bã xấu xa, đã làm chuyện tổn thương đến Sở Phi.
“Tại sao anh, tại sao…” Sở Phi nức nở, không nói rõ được.
Lâm Tử Minh nhìn thấy cô ấm ức và buồn bã như vậy, nghĩ rằng Sở Phi vần không chấp nhận được sự thật anh là chủ tịch Từ Quỳnh, anh như bị kim đâm vào tim, sau đó gượng cười nói: “ Lừa em đó, anh không phải là Chủ tịch Tử Quỳ nh, em không nghĩ mà xem, nêu à là chủ tịch của Tử Quỳnh, anh có làm con rễ của nhà em được không. Vì vậy, đừng lo lắng, chủ tịch Tử Quỳnh là một người khác. , anh ấy là một chàng trai đẹp trai, vừa hay bọn có một mỗi quan hệ rất tốt với nhau, sẽ giới thiệu anh ấy với em vào ngày khác……”
Lâm Tử Minh không có nói hai chữ “làm quen” cuôi cùng ra, vì vậy anh đột nhiên mở to hai mắt, tràn đầy.
không thể tưởng tượng nồi, bởi vì Sở Phi thật sự kiêng chân, hai tay đang ôm lấy cổ anh, chặn miệng anh lại.
Bùm Lâm Tử Minh đầu óc đột nhiên nỗ tung.
, Đây là nụ hôn đầu tiên của bọn họ kể từ khi bọn họ kết hôn trong nhiều năm!
Trong tích tắc, Lâm Tử Minh quay người lại, cả người rơi vào trạng thái hồn loạn.
Sở: Phi thật sự hôn anh, cho dù.
hiện tại rất chân thật, nhưng anh vẫn cảm tháy là ảo giác, bởi vì quá mông lung.
Chạm môi.
Lâm Tử Minh nhìn cô giống như.
nhìn thấy một con quỷ vậy, nặng nề nuốt nước bọt, nói: “Phi Phi, em……”
Sở Phi mặt lúc này đỏ bừng, cô đặc biệt thẹn thùng, nhưng cũng không có tránh ánh mắt của Lâm Tử Minh, ngược lại can đảm nói: “Lâm Tử Mỉnh, chúng ta tái hôn đi.”
“Cái, cái gì?” Lâm Tử Minh sửng sốt, há †o miệng đến nỗi có thể nuốt trọn một quả trứng gà.
Sở Phi khẽ căn môi, sau đó ghé vào bên tai Lâm Tử Minh, nhẹ giọng nói, cực kỳ nghiêm túc: “Em nói, chúng ta tái hôn đi.”
Lần này Lâm Tử Minh đã nghe rõ, nhưng cho dù nghe rõ, anh vẫn đang trong tình trạng mất trí nhớ.
Câu đó nói gì vậy?
Hạnh phúc đến quá đột ngột, trong phút Giúp không kịp phản ứng lại.
Chẳng mấy chốc, Lâm Tử Minh đã bị niềm vui này xông lên đầu, khiến cả người có chút choáng váng.
Thấy anh ngây ngô lâu như vậy không có nói chuyện, Sở Phi cô ý khit mũi nói: “Sao vậy, anh không đồng ý?
Nếu không đồng ý, thì quên đi.”
Lâm Tử Minh rốt cục cũng hoàn hồn lại, nhanh chóng nói: “Đông ý đồng ýl Nhất định phải đồng ý! Làm sao có thê không đồng ý chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.