Chương trước
Chương sau
Kể từ khi còn nhỏ, cô chưa bao giờ kích động đến thế, kể cả năm đó kết hôn với Lâm Tử Minh cô đã rất ấm Ức, cô vận chống lại những lời than phiền, biểu hiện rất bình thường.
Nhưng bây giờ, cô thật sự nhịn không được, Sở Gia thật quá đáng!
Nêu như mây người đó không chế nhạo cô như thê này, cô vẫn có thể chấp nhận được, nhưng đây đều là trưởng bối của cô, mà toàn là những anh chị em của cô, giờ lại chế giễu cô như kẻ thù, họ dựa vào đâu chứ!
Chẳng lẽ cô không phải họ Sở, chẳng lẽ cô không phải là người ư?
Giờ phút này, tất cả mọi người đều sững sờ, đều kinh ngạc nhìn Sở Phi, bọn họ kinh ngạc, không ngờ Sở Phi phản ứng lại mãnh liệt như vậy, bọn họ chưa từng thấy Sở Phi như ¡ thể bao giờ.
Một lúc sau, một giọng nói hài lên, ” Chỉ là đùa thôi, có cần phải kích động như thế không chứ?”
Sở Huyên thấp giọng than thở, trên mặt không có chút áy náy hay hồi hận, thay vào đó là vẻ thờ ơ cùng phản bác.
Không chỉ cô ta mà rất nhiều người Sở Gia cũng. nghĩ như vậy, không có đồng tình với ý nghĩ của Sở Phi chút nào.
Sở Phi nhìn thấy cảnh này thì trầm mặc xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, lạnh như băng chưa từng thấy, lúc này, cô rốt cuộc thấy rõ máu lạnh của cái gọi là người thân, không đáng để cô hi sinh] Cô đi tới chỗ Sở Huyên, nhìn chằm chằm Sở Huyên, “Đùa thôi?”
Sở Huyên ngắng đầu, “Đúng vậy đùa thôi, không đến nỗi……”
“Bóp” một cái, cô ta chưa kịp nói hết lời, Sở Phi đã tát vào mặt Sở Huyên một cái bạt tai, một cái bạt tai vô cùng nhanh chóng dứt khoát.
Sở Huyên sửng sốt trong chốc lát, sau đó võ cùng phẫn nộ, giỗng như một người đàn bà chanh chua lập tức chửi bới: “Sở Phil Chị bị bệnh à?”
Sở Phi cười nói: “Không cần kích động như vậy, tôi cũng chỉ là đùa thôi.”
Sở Huyện ngay lúc đầy khó chịu giống như vừa ăn phải c** vậy, không ngờ Sở Phi vốn luôn dịu dàng lại thật sự đánh cô ta, vừa muôn đánh trả lại nghe thấy Sở Phi Uy hiếp, “Nếu cô dám đánh lại, từ nay về sau tôi đảm bảo với cô là cô sẽ không có một xu nào hết!”
Nghe thấy câu này, Sở Huyên liền sợ hãi.
Phải đó, bây giờ Sở Phi là chủ tịch của Thịnh Khoa, có mọi quyền hành, nếu Sở Phi thật sự muốn đối phó với cô ta, cô ta thật sự sẽ không thẻ lầy được tiền.
Vì vậy, cô ta không thể không phục tùng.
Sở Phi giải quyệt xong cô ta, sau đó quay người lạnh lùng nhìn đám người kia, không: còn ai dám giễu cợt chế nhạo nữa, nặng nề hừ lên một tiếng rồi bước nhanh rời đi.
Sở Phi rời đi, đề lại một đám người Sở Gia xấu hỗ ở đó, đặc biệt là Sở Huyên, lúc này cô ta càng thêm khó chịu hơn.
Cô nghiền răng nhìn về hướng Sở Phi rời đi, trong lòng tràn đây căm hận.
Hôm nay Sở Phi không đề lại cho cô ta một chút thể diện nào hết, cô ta hận Sở Phi đến chết mất!
Cô ta phải báo thù cho mối hận này, nếu không sẽ không mang họ Sở!
Nhiều người nhà Sở Gia đều than thở, cho rằng Sở Phi quá ¡ đáng, không có xem mây vị trưởng lão ra gì, lại còn dám đánh Sở: Huyện, thật là quá hồ thẹn.
Nhưng mà, bọn họ măng bao nhiêu cũng không có cách nào, ai bảo Sở Phi bây giờ là chủ tịch của Thịnh Khoa chứ, nắm quyền tài chính của cả gia tộc, cho dù đối với Sở Phi bắt mãn cũng không có cách nào cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.