Tuy nhiên, cô đã rất bắt ngờ của, Lâm Tử Minh không màng đang mưa lớn, đang đi một mình ngoài đó?
Mưa càng ngày càng lớn, bắt đầu chỉ là những cơn mưa phùn nó dần tiền hóa thành một cơn mưa xôi xả, dù là đang ở trong xe, mở đèn lớn, cũng có một chút khó nhìn không rõ ràng bên ngoài nữa.
Và ngay lúc này, trên đường lớn, ngoại trừ Lâm Tử Minh ra không còn ai là người đi bộ ngoài đó nữa, đều đang trôn khỏi cơn mưa.
Vậy mà Lâm Tử Minh vẫn không có ý tránh mưa, anh tiếp tục bước đi với tốc độ tương tự, như thể anh không thể cảm nhận được sự lạnh lẽo nào của cơn mưa.
Không biết là tại sao, trong xe Sở Phi thây cảnh này, cô đột nhiên bị đau lòng không tả được, tim bị đâm mạnh một phát vậy.
Cô mím chặt đôi môi rồi lầm bẩm, “Lâm Tử Minh, rốt cục anh đang làm gì vậy?”
Đúng vậy, Lâm Tử Minh đang làm gì vậy?
Thật ra, đừng nói đến là Sở Phi, đến chính bản thân anh cũng không. biết mình đang làm gì, vì bây giờ anh ta không thê cảm nhận được sự tồn tại của cơn mưa, có vẻ như tâm trí anh đang tập trung vào thế giới bên {rong lòng anh, bây giờ đang điêu khiên thân thể của anh chỉ là tiềm thức của anh mà thôi.
Sở Phi vẫn đi theo anh cả đoạn đường, đã đi theo được hai phút rồi, phát hiện Lâm Tử Minh vẫn đi như vậy, không, có ý định trốn tránh cơn mưa, cô bắt đầu lo lắng, bây giờ trời lạnh như vậy, mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-cap-o-re/363639/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.