Chương trước
Chương sau

Chương 364
“Anh rễ cậu là ai?” Một vệ sĩ hỏi giọng thật sâu.
Sở Thiên chỉ vào Lâm Tử Minh, người bị bao quanh bởi nhiều ông chủ giàu có ở gân đó, “ Người đó là anh rệ tôi, tôi nói cho mây người biết anh rễ tôi là một người có máu mặt, có thấy không, rất nhiều ông chủ giàu có đang bao quanh anh rễ tôi. Tôi khuyên mấy người nhanh cho tôi vào, nêu không anh rê tôi phát hiện ra mây ngươi sẽ chết chắc.”
Một số vệ sĩ nhìn nhau, rồi cười một cách trớ trêu, ;họ nghĩ là Sở Thiên đang ở đây để gây rác rồi họ không muôn giải thích với Sở Thiên, lập tức đuổi đi “ Đi đi đi, ở đâu ra một thắng nhãi con như vậy, mày nói cái người có máu mặt mà ông chủ chúng tao muốn tạo mối quan hệ là anh rễ mày?”
“Nhanh chóng cút đi, đây không phải là nơi mày có thê gây rắc rồi, cân thận bị giết bây giờ.”
Sở: Thiên vẫn muốn giải thích, nhưng vệ sĩ không cho hắn cơ hội đuổi hắn đi một cách nóng lòng.
Cuối cùng hắn bị xô ngã xuống đất, đau đớn làm hắn nhe răng ra cực kỳ giận dữ. “Lũ chó săn, hãy chờ đấy.
Tao sẽ kêu anh rễ tao dạy cho chúng mày một bài học!”
Vệ sĩ không chú ý đến tiếng la hét của hắn.
Nhiều người xung quanh đang vui vẻ xem.
Người đẹp bé nhỏ nói, “Anh Thiên, có phải đó là anh rễ của anh không?”
Sở: Thiên đứng lên từ mặt đất nói, “Tất nhiên đó lã anh rễ tôi! Tôi đã nói anh rễ tôi rất giỏi .giang mà, có rất nhiều ông chủ giàu có muôn nịnh bợ anh ây.
“Nhưng tại sao anh ta không chú ý tới anh vậy?” Người đẹp nhỏ bé có vài nghi ngờ.
Điều này thực sự đã hạ gục Sở Thiên, vì hắn không  biết tại sao anh rễ hắn lại phớt lờ hắn ta. Hơn nữa, anh rễ hắn đã nhìn thầy hắn rồi mà.
“ Anh tôi. Vừa nãy có quá nhiều người, không có nhìn thấy tôi.”
Sở Thiên chỉ có thê viện ra những lý do đó.
Tuy nhiên, những lời hắn ta nói khiến mọi người xung quanh cười nhạo “thật trơ trẽn, đó là người cực kì giàu có, lại là anh rễ mày như?”
“Đúng vậy, nếu đùng là anh rễ hắn tại sao ngay cả các vệ sĩ cũng không cho hắn ta vào? Rõ ràng là anh ta đến để nhận vơ rồi.”
“Đến bây giờ rồi, có nhiều quá nhiều thằng hề như vậy quá đi.”
Sở Thiên nghe được những lời này, hắn vô cùng đau lòng, liệu mạng đi giải thích, không ai tin hắn, ngay cả người xinh đẹp nhỏ bé mà lúc đó tôn thờ hãn cũng nhìn hắn với một chút nghi ngờ, cảm thầy hắn đang khoe khoang, thái độ đôi với hắn ngày càng lạnh hơn.
Như vậy, Sở Thiên càng cảm thấy khó chịu hơn, cảm thây hoang mang, nhanh chóng về nhà, hỏi chị gái tại sao anh rễ phớt lờ hắn ta, mây ngày nay cũng không có về nhà. Trực giác của hắn nói răng có chuyện không hay đã xảy ra. Nên hãn về nhà nhanh nhật có thê, hỏi có chuyện gì đã xảy ra! Lâm Tử Minh vào xe của ông hề rồi rời khỏi khách sạn, theo sau là Vương Vệ Qúy và Hàn Kim Long.
Anh không ngờ Sở Thiên lại xuất hiện ở đây, cái tiêng gọi anh rễ vừa rồi, thấy rất khó chịu vì anh không còn là anh rê của Sở Thiên nữa rồi.
Lão Sửu ngồi bên cạnh hỏi: “Nhị thiếu gia, không có dự định quay lại Sở Gia sao?”
Lâm Tử Minh dựa vào tắm đệm, nhìn ra ngoài cửa số. nói: “Không về nữa.”
“Tốt hơn là không nên quay lại, giờ anh cũng không cần dùng danh tính con rê của Sở Gia nữa rồi.” Lão Sửu đã gật đầu, tự tay gọt một trái cam cho Lâm Tử Minh, “Cậu hai, kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?”
“Tôi sẽ quay về Lâm Gia.” Lâm Tử Minh nói với khuôn mặt vẫn quay ra ngoài cửa sổ, nhưng trong mát anh ta thây một ánh sáng đáng sợ. “Có những thứ tôi cần phải lấy lại.”
Ngay lúc này, Lão Sửu cảm nhận được sức mạnh của Lâm Tử Minh, một chút hào hứng xuất hiện trên khuôn mặt của hẳn, linh hồn bạo chúa cậu hai đã trở lại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.