CHƯƠNG 277
Những người bình thường ở những nơi như thế, sợ đến run câm cập, không dám ở lại những nơi như thế.
Nhưng Lâm Tử Minh không hề sợ hãi, anh ta bước ra khỏi xe và từ từ tiên vê phía trước.
Trời đất lúc này rất yên tĩnh như thể là chỉ còn lại một mình anh ây vậy.
“Ông nội, thằng cháu bắt hiếu đến thăm ông đây!”
Rát nhanh Lâm Tử Minh đã tìm thấy ngôi mộ của ông nội mình Lam Trường Thiên, anh lầy hương từ trong túi ra, dốt lên, ánh sáng của ngọn lửa đã xuyên qua bầu trời đêm: đen tối, càng rõ rệt hơn sự heo hút ảm đạm.
Người bình thường: nêu gặp phải tình huống này, sớm đã bị dọa chết khiếp rôi, nhưng anh một chút sợ hãi cũng không có, có cũng là những áy náy, buôn bã, phân. nội, nhớ nhung, thât vọng…..rât nhiều cảm xúc tràn qua tâm trí anh ta, vô cùng phức tạp. | Anh thắp. hương xong cung kính cúi lạy ông nội mình ba cái, âm thanh to đến nỗi rất rất xa cũng nghe thấy được.
Sau khi hoàn thành mọi thủ tục, anh ngồi kế bên ngôi mộ của ông nội, lầm bầm nói về những gì đã xảy ra trong những năm qua, mất anh toàn là nước mắt .
Anh ngồi bên cạnh mộ ông nội nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, cho đến khi bình minh, anh mới chuẩn bị đời đi.
Lúc này, anh quay ra một hướng, nói nhẹ nhàng, “anh bạn à, anh đã ở đó nhìn trộm tôi lâu như vậy rồi, cũng lên ra ngoài rồi đó!”
Những lời này của Lâm Tử Minh rất bất ngờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-cap-o-re/363494/chuong-277.html