Chương trước
Chương sau

Chương 118
Rất nhiều người bắt đầu bàn tán, âm thanh bàn tán ngày càng thêm sôi nổi, hơn nữa, ánh mắt nhìn Lâm Tử Minh cũng khác hẳn.
Việc này khiến cho Sở Phi càng thêm khó chịu, cô hiện tại thật sự rất hối hận khi mạng Lâm Tử Minh cùng đi đến đây, Sở Phi ơi là Sở Phi, đầu óc người bị đá hỏng sao? Cư nhiên mang Lâm Tử Minh đến đây, tưởng như rất tốt, nhưng thật sự quá mất mặt
Chủ nhiệm lớp ho khan hai tiếng, đứng ra hoà giải nói: “Giả Hồng, con không nên nói lung tung, thời đại hiện nay, làm sao còn có ở rể.”
Giả Hồng bỉ ổi cười nói: “Thư thầy, con không có nói lung tung, Sở Phi thật sự tuyển người tới ở rể, nếu không cô ta sao không chịu giới thiệu chồng của cô ta với mọi người ?”
Sở Phi vẫn im lặng, cô giữ khuôn mặt thật tự nhiên, nhưng cô phát hiện mình không thể làm được, thật khó khăn.
Mọi người thấy phản ứng của Sở Phi, cũng hiểu được Giả Hồng cũng không nói gì sai, người bên cạnh Sở Phi đúng thật là đi ở rể, trong lúc nhất thời, âm thanh bàn tán càng thêm lớn. Đương nhiên còn có nhiều sự chế giễu cùng với sự hả hê.
Trong lúc đó, Giả Hồng không ngừng thêm mắm thêm muối. nói Lâm Tử Minh ở rể còn là một tên phế vật, không có công ăn việc làm và vân vân.
Khi nói đến một số điều ngược đời, khiến mọi người đều bật cười, trong lúc nhất thời rất sôi nổi, điều đó khiến cho Sở Phi cảm thấy khó chịu .
Khuôn mặt của Lâm Tử Minh u ám, hắn đứng lên nói: “Các người nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì cầm miệng hết cho tôi!”
Âm thanh của hắn rất lớn, cùng với thái độ nghiêm túc, lập tức trấn áp rất nhiều người, đều dừng chế giễu.
Lâm Tử Minh nói tiếp: “Tôi chính là ở rể nhà Sở Phi, nhưng tôi không phải là phế vật! Chuyện của tôi và Sở Phi cũng không đến lượt các cậu bàn tán!”
Giả Hồng cười hạ hạ nói: “Đúng, cậu thật sự không phải phế vật, phế vật thậm chí có thể tìm được việc làm, mà ngay cả cậu cũng không kiếm nổi một công việc, ha ha ha. .
Hắn cười to, làm cho rất nhiều người cũng cười theo, Trần Hào cười đến cả người đều rung bần bật, vô cùng hài lòng.
Lâm Tử Minh còn muốn nói gì đó, nhưng bị Sở Phi kéo lấy quần áo, sắc mặt tái nhợt trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, hắn lập tức bực bội.
Trần Hào nhìn vào kết quả mà hắn muốn, vỗ tay nói: “Được rồi được rồi! Các cậu có phải hơi quá đáng, vừa phải thôi, Sở Phi là bạn học cũ của chúng ta, bất luận cậu ấy lựa chọn cái gì, đều là chuyện của cậu ấy, chúng ta còn không có khích lệ, mà còn cười nhạo báng cậu ấy.”
Trần Hào ở đây địa vị rất cao, hắn nói chuyện, tất cả mọi người im lặng không nói
Sau một hồi, Trần Hảo đứng lên, cười nói: “Mọi người chúng ta đã lâu không gặp mặt, đêm nay mọi người ở lại đây, thứ nhất là muốn mọi người tụ họp với nhau, nối lại cảm tình, thứ hai cũng là muốn nói cho mọi người, về sau mọi người có gì khó khăn, có thể gọi điện cho tớ, tớ sẽ giúp đỡ mọi người, sẽ không từ chối.
Mọi người nghe được lời hắn nói, đều kích động gào lên, đối với Trần Hào càng thêm sùng bái, hơn nữa những nữ sinh còn độc thân, một đám ánh mắt tỏa ánh sáng, hận không thể lập tức bổ nhào lên người hẳn.
Trần Hào nói tiếp: “Được rồi, tớ biết không ít các bạn đều thích Tuyền Khê, cho nên đêm nay tôi đặc biệt mời Tuyền Khê tới đây, hát cho mọi người nghe mấy bài, còn kí tên nữa, hy vọng mọi người hài lòng sự sắp xếp của tớ.” “Thiệt ư! Lớp trưởng cậu thật sự mời Tuyền Khê tới đây!” “lợi hại lợi hại trưởng lớp ta yêu ngươi!” “Lớp trưởng tớ muốn cùng cậu sinh con. …..” “Rất lợi hại, là bài hát ( Thiên hà vĩnh cữu ) của đại minh tinh Tuyền Khê sao?” “Đúng vậy, trong ngành giải trí còn ai khác ngoài anh ấy?” “Cái này cũng quá đỉnh đi, đại minh tinh, một lần xuất hiện trên sân khấu chi phí lên tới hàng triệu!” “Tiền bạc đầu thành vấn đề, mà vấn đề là thể diễn là được rồi, lớp trưởng thật sự ngầu quá đi mất.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.