“Cái này thì tôi không biết, dù sao thì tôi và tập đoàn Hoa Đỉnh không làm cùng ngành nên không có đi tìm hiểu kỹ”, sếp Tô nói.
Sau đó, sếp Tô hỏi ngược lại: “Cậu Bình, cậu đột nhiên nhắc đến vị chủ tịch này là bởi vì người đó có gì đặc biệt à?”
“Đương nhiên rồi, gia thế của vị chủ tịch này to như trời luôn ấy”, anh Bình cười nói.
“Ồ? To lắm à? Nếu cậu Bình đã nói như vậy, không biết là người đó có gia thế như thế nào?”, sếp Tô tò mò hỏi.
“Vị chủ tịch của công ty chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh này là cháu ngoại ruột của ông Liễu Chí Trung, bác nghĩ xem gia thế như vậy đã khủng chưa?”, anh Bình cười nói.
“Gì cơ?”
“Cháu ngoại ruột của Liễu Chí Trung á?”
Sau khi sếp Tô nghe thấy tin thì vô cùng sửng sốt.
Sếp Tô biết rất rõ về sự tồn tại của Liễu Chí Trung, đương nhiên cháu ngoại của ông ấy cũng thuộc hàng giàu có bậc nhất.
Trong mắt của sếp Tô, anh Bình đã là con nhà giàu có lắm rồi, nhưng so với cháu ngoại của Liễu Chí Trung thì vẫn còn kém xa hàng chục cây số.
“Không ngờ rằng thành phố Thanh Dương chúng ta lại ẩn giấu một nhân vật tầm cỡ như vậy, tôi đúng là được mở mang tầm mắt”, sếp Tô cười nói.
“Sếp Tô, đứa cháu ngoại này của Liễu Chí Trung cũng trạc tuổi con gái bác, chắc cậu ấy cũng sẽ tham gia buổi đấu giá hôm nay, nói không chừng bác sẽ gặp được cậu ấy đấy”, anh Bình cười nói.
“Tôi biết rồi”,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-cap-nguoi-thua-ke/957996/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.