Mặt mày Tô Yên tái mét nhìn Lâm Vũ.
"Lâm Vũ, anh mau xin lỗi anh Bình đi, người có thân phận như anh Bình, dù anh có xin lỗi cũng không phải chuyện mất mặt".
Lúc Tô Yên nói thế, giọng điệu cô ấy như van nài, cô ấy biết rõ nếu Lâm Vũ còn không xin lỗi thì chuyện này sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát của mình.
"Xin lỗi anh ta? Ngại quá, anh ta không đủ trình! Cho dù bố anh ta ở đây cũng thế! Không! Đủ! Trình!", Lâm Vũ gằn từng tiếng, giọng nói đanh lại.
Oa!
Lâm Vũ vừa nói thế, cả phòng đều ồ lên.
"Trời đất ơi, thằng này vừa mới nói anh Bình không đủ trình á? Nó còn bảo ngay cả bố anh Bình cũng không đủ trình?"
"Thằng này mạnh miệng vãi chưởng! Một thằng nghèo hèn mà cũng dám nói thế, đúng là chuyện cười".
...
Tất cả mọi người nhìn Lâm Vũ như nhìn kẻ điên.
Tổng tài sản của bố anh Bình lên đến ba tỷ nhân dân tệ, cũng coi như hàng ngũ người giàu bậc nhất ở đây, kinh doanh ở thành phố này cực kỳ tốt.
Thế mà thằng này lại nói bố anh Bình không đủ trình á?
Mà bọn họ cũng biết thừa, thằng này lại dám nói chuyện với anh Bình kiểu đấy, nó chết chắc rồi.
Anh Bình giận đến bật cười: "Ha ha, cậu nói bố tôi không đủ trình, nếu cậu là con cháu nhà tài phiệt thì tôi cũng không thấy lạ, nhưng một thằng nghèo sống ở khu ổ chuột như cậu lại nói thế đúng là chuyện cười".
Chỉ có Tô Yên bất đắc dĩ âm thầm lắc đầu, cô ấy không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-cap-nguoi-thua-ke/957990/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.