“Bởi vì tôi?”, mặt Hoàng Mộng Di đỏ bừng.
"Đúng vậy, ngày hôm qua cô đã giúp tôi, tôi nợ cô một ân tình. Hôm nay tôi giúp cô, coi như trả lại ân tình", Lâm Vũ cười nói.
“Nhưng mà…, hôm qua tôi chỉ trả cho anh vài nghìn tệ, nhưng bây giờ lại là hàng chục triệu thậm chí hơn trăm triệu tệ”, Hoàng Mộng Di nói.
Mặc dù Hoàng Mộng Di muốn hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh nhưng cô ấy cũng không muốn vì cô ấy mà Lâm Vũ mất nhiều tiền, như thế cô ấy sẽ cảm thấy có lỗi.
“Không sao, đối với tôi mà nói, đó chỉ là tiền lẻ thôi”, Lâm Vũ cười.
“Tuy nhiên, công ty nhà tôi tương đối nhỏ, năng xuất có thể không theo kịp”, Hoàng Mộng Di lo lắng.
"Đơn giản, tập đoàn Hoa Đỉnh chúng tôi sẽ đầu tư một trăm triệu vào công ty của hai người để mở rộng sản lượng!", Lâm Vũ nói.
"Đầu tư cho chúng tôi một trăm triệu?!"
Hai bố con Hoàng Mộng Di choáng váng trước tin tức đột ngột này.
"Ực! Ực! Tôi không nằm mơ đấy chứ?", bố Hoàng Mộng Di nuốt nước miếng, cảm thấy như mình đang mơ.
Hoàng Mộng Di cũng há hốc cái miệng nhỏ nhắn, ngây người nhìn Lâm Vũ.
Nếu họ thực sự đầu tư một trăm triệu vào công ty của nhà cô ấy, sau đó đạt được hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, thì công ty của họ sẽ lên như diều gặp gió.
“Bác Hoàng, bác không nằm mơ đâu, chuyện đầu tư, tổng giám đốc Lưu Ba sẽ nhanh chóng thực hiện”, Lâm Vũ cười.
"Lâm Vũ, anh có thể cho tôi biết lý do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-cap-nguoi-thua-ke/957918/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.