Lâm Vũ cũng mở miệng giải thích: "Bác Hoàng, cháu không có ý gì xúc phạm với con gái bác đâu, chỉ là hôm qua cô ấy giúp cháu nên cháu mới mang tiền đến trả cho cô ấy mà thôi".
"Vừa nãy con bé cũng nói rồi, tiền thì không cần trả, câu mau đi đi.", ông ấy xua tay với Lâm Vũ, ý bảo anh rời đi.
Ông ấy cứ nghĩ Lâm Vũ định tán tỉnh con mình, làm một người bố, ông ấy đương nhiên phải ngăn lại, mây năm nay có rất nhiều người muốn tán tỉnh con bé,
Nhưng đúng lúc này.
"Ôi vãi! Cái thằng khố rách áo ôm này mà cũng dám đến tán tỉnh em Mộng Di á?"
Giọng nói kiêu ngạo đột nhiên vang lên từ phía sau.
Lâm Vũ quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là một thanh niên vẻ mặt kiêu căng, cả người mặc hàng hiệu, tay đeo đồng hồ Omega.
"Cậu Uy!"
Hoàng Mộng Di và bố cô ấy vừa nhìn thấy Uy Tiểu Lượng thì thay đổi sắc mặt.
Lâm Vũ hơi cau mày, bởi vì người mà Uy Tiểu Lượng vừa chê bai là anh.
Trong chớp mắt Uy Tiểu Lượng đã đi đến trước mặt Lâm Vũ và Hoàng Mộng Di.
"Thằng ranh từ đâu đến, cút ngay! Cái loại rác rưởi như mày xứng với em Mộng Di chắc?", ánh mắt anh ta nhìn Lâm Vũ khinh thường.
Sau đó anh ta lại nhìn Hoàng Mộng Di.
"Em Mộng Di, nghe nói hôm nay hai người đến Hoa Đỉnh để bàn chuyện hợp tác, thế có thành công không?", Uy Tiểu Lượng đút tay vào túi, dáng vẻ lưu manh.
"Anh Uy, chuyện này liên quan gì đến anh.", vẻ mặt Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-cap-nguoi-thua-ke/957912/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.