Khóa cổng cẩn thận, Hoa chạy thật nhanh vào trong nhà, đi thẳng lên lầu, một bước cũng không dám quay đầu lại nhìn, trái tim trong lồng ngực vì sợ hãi, vì xấu hổ, vì lo lắng đến những điều không thể biết trước mà trở nên loạn nhịp. Khắp vầng trán cô ướt đầm bởi mồ hôi. Hoa cảm giác giống như mình vừa làm một hành động gì đó có lỗi với Huấn, mặc dù, cô và anh hoàn toàn không là gì của nhau.
Nếu đã vậy, hà tất cô phải lo lắng và xấu hổ?
Nghĩ là thế nhưng lương tâm cô cắn rứt khôn nguôi, thực không có cách nào để ổn định được cảm xúc phức tạp trong suy nghĩ lúc này. Đứng bên cửa sổ, qua khung cửa kính, Hoa chăm chú nhìn xuống dưới lề đường, Duy vẫn đứng đó, dáng vẻ đầy thất vọng và hụt hẫng. Cô không có dữ liệu để xác minh tình cảm của Duy dành cho mình là thật, hay giả. Tuy nhiên, vào khoảnh khắc này, thấy anh bơ vơ đứng đó, cô bỗng thấy đồng cảm với anh, nếu như một ngày nào đó, cô cũng lấy hết can đảm, mạnh dạn đến trước mặt người mà cô thầm thương và nói ra mấy từ đó… Khoảnh khắc bị từ chối, chắc cô cũng đáng thương lắm!!
Hoa không yêu Duy, cô biết làm vậy là tàn nhẫn đối với anh, nhưng nếu cô không dứt khoát, sợ rằng sẽ khiến anh ấy ảo tưởng rồi lại hy vọng. Những ngày tháng sau này, sự dằn vặt sẽ làm tổn thương trái tim của người đàn ông ấy nhiều hơn gấp bội.
Duy cứ đứng đó hồi lâu, cho đến khi trời đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ai-ben-them/453264/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.