Trịnh Đan Ny là đứa nhỏ đáng yêu, rất là đáng yêu.
Đáng yêu tới mức nào ư? Mình cũng không rõ nữa.
Dù sao chính là em ấy rất đáng yêu.
Ngày tan làm hôm đó, mình và em ấy cùng đi bờ sông tản bộ.
Trời lúc ấy đã vào thu, chạng vạng tối gió lạnh lộ ra từng cơn. Em ấy trời sinh cơ thể lạnh, mỗi khi có gió thổi tới, em ấy đều sẽ hướng ta mà sát tới, miệng lẩm bẩm và trốn vào áo khoác của mình.
Khóe môi không tự giác câu một chút, lúc hai tay mình vòng bên trên eo của em, trong chớp mắt gió đều trở nên nhẹ nhàng.
Tâm tư nhỏ của em ấy quá mức rõ ràng, nhưng mình không đành lòng đâm thủng đi.
Đứa nhỏ này đáng yêu đến mức đặt mông ngồi chết đi.
Em ấy luôn luôn giỏi trong việc làm trò thường ngày mà.
Ở nhà có chiếc tủ lạnh hai cánh cao lúc nào cũng được dán mấy thứ dễ thương, trong phòng bếp thì bên trên hộp gia vị cũng có mấy nhãn dán đáng yêu nữa.
Còn có những mảnh giấy note xinh xắn những lúc em ấy đi ra ngoài.
Mỗi lần tan tầm về nhà, mới vừa vào cửa, mình liền có thể thu hoạch một cái ôm của bạn gấu nhỏ này.
Em ấy lúc ôm luôn thích đem chóp mũi cọ vào cổ của mình.
Ngứa, nhưng lại để cho người ta có cảm giác không muốn rời đi.
Cái sự đáng yêu nhất trên người Trịnh Đan Ny đứa nhỏ này chính là dáng vẻ đáng yêu còn có giọng nói trầm ấm.
Dùng giọng thấp bắn ra làm nũng, thật là quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-xac-cung-voi-nhau/1105987/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.