Oanh!
Thời gian chậm rãi đi qua, thời gian tựa hồ không dài, nhưng từng đảo chủ đều cảm giác được khẩn trương bất an, thẳng đến nghe một tiếng bạo tạc, không ít đảo chủ đều là thần sắc biến đổi, cho rằng Tần Phàm đã chết trong đó.
- Ha ha, các vị Thiên Thần, thật sự là cám ơn trợ giúp của các ngươi rồi.
Bất quá lúc này, tiếng cười hưng phấn của Tần Phàm lại bỗng nhiên ở trong đó truyền ra, xuyên vân xông lên trời, làm cho tất cả mọi người không khỏi khẽ giật mình.
Ở dưới năm ngón tay kim sơn cường đại khủng bố kia, cả người Tần Phàm đều bị trấn áp ở trong đó, bên ngoài thoạt nhìn, chỉ còn lại có kim quang nồng đậm, thần quang sáng chói, ngay cả bóng người cũng đã nhìn không tới.
Mọi người cơ hồ đều cho là hắn đã không có khả năng xoay người.
Lúc này Bạch Trường Thiên cùng chúng Thiên Thần đã lộ ra vui vẻ tàn nhẫn.
Nhưng mà, cũng vào lúc này, tiếng cười hưng phấn kia lại bỗng nhiên ở trong đó truyền đến.
Chúng đảo chủ giật mình.
Chúng Thiên Thần cũng giật mình.
- Tần Phàm còn chưa có chết?
Nguyên một đám đảo chủ đều là ngoài ý muốn cùng kinh hỉ, vốn bọn hắn cho rằng lúc này đây hi vọng cuối cùng của bọn hắn đã dập tắt, bây giờ nghe đến thanh âm này, không thể nghi ngờ là làm cho tinh thần bọn hắn chấn động lần nữa.
- Không chỉ có không có chết, hơn nữa tựa hồ còn chiếm được chỗ tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3090314/chuong-1506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.