Chương trước
Chương sau
- Vân gia Vân Chi Hạo, từ hai mươi năm trước nghe nói ngươi là siêu cấp thiên tài hiếm có, vốn đã thật lâu không còn nghe nói qua tin tức của ngươi, không thể tưởng được hiện tại ngươi vô thanh vô tức trở thành cự đầu cường giả, thật sự làm người ta bội phục!

Lúc này thần sắc Mộ Chấn thật thản nhiên nhìn đối phương, trong miệng mỉm cười nói:

- Nhưng tiểu sư đệ này của ta lại được sư phụ ta ưa thích, hắn phụng lệnh sư phụ mà đến, bất kể như thế nào cũng phải đưa hắn an toàn rời đi!

- Ngươi nên biết chênh lệch giữa chúng ta, ngươi không có cơ hội.

Vân Chi Hạo vẫn thản nhiên nói:

- Nghe nói ngươi đã dừng lại ở thất kiếp bán thần trên trăm năm thời gian, ngươi hẳn hiểu được trở thành cự đầu cường giả khó khăn bao nhiêu, mà đại năng cường giả cùng cự đầu cường giả chênh lệch là không dễ dàng vượt qua!

Trong lúc nói chuyện trên người Vân Chi Hạo đã bắt đầu tản mát ra uy áp, loại uy áp này thật giống như bão táp thổi quét giữa không trung, mây mù bốn phía đều nhận lấy ảnh hưởng, bắt đầu điên cuồng cuốn động.

Gió thổi vạn lý, mặt đất cuồn cuộn nổi lên bão cát vạn trượng.

Thực lực bát kiếp bán thần một khi hoàn toàn phóng thích đi ra, khủng bố như thế.

- Không thử qua làm sao mà biết đây?

Nhưng đối diện với khí thế kinh thiên động địa áp xuống, Mộ Chấn vẫn mang theo ý cười tiêu sái trôi nổi giữa không trung, quần áo tung bay phần phật.

Tần Phàm đang ở bên dưới mặt đất chứng kiến phong độ lúc này của Mộ Chấn, trong lòng cũng không nhịn được âm thầm bội phục.

Vị sư huynh này của hắn đã chừng hai trăm tuổi, chỉ sợ đã sớm đạt tới võ đạo cực hạn, thiên phú có lẽ cũng không quá cao, xa xa không bằng Vân Chi Hạo, nhưng phong độ mị lực trên người cả đời này Tần Phàm cũng chưa được nhìn thấy.

Nhưng hắn đã tự mình cảm thụ được sự khủng bố của cự đầu cường giả, cho dù thất kiếp bán thần cường thịnh bao nhiêu trừ phi có được lá bài tẩy cực mạnh, nếu không thật sự rất khó vượt qua cửa ải chênh lệch lớn lao mênh mông như đại hải kia.

Nhưng ngay sau đó hai mắt Tần Phàm chợt ngưng tụ, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Chấn đứng trên bầu trời, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Vào lúc này hắn phát hiện trên người sư huynh bắt đầu xuất hiện một loại uy áp cùng ba động khủng bố, thật giống như một tảng đá vững chãi trong biển lớn, tùy ý cho sóng gió đập vào vẫn vững vàng đứng thẳng. Uy áp bát kiếp bán thần của Vân Chi Hạo đập lên người hắn thật giống như rơi vào vực sâu, không ngờ không khởi lên chút gợn sóng.

- Nguyên lai sư huynh hắn…cũng đã trở thành cự đầu cường giả!

Thấy vậy Tần Phàm thở ra một hơi nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng rốt cục đã hoàn toàn thả lỏng xuống, trong lòng không còn nỗi lo lắng chuyên tâm khôi phục thương thế.

Giữa không trung Mộ Chấn cùng Vân Chi Hạo giằng co, khí thế tăng lên càng lúc càng nhanh không ai nhường ai.

- Thật không nghĩ tới ngươi ngừng tại thất kiếp bán thần thời gian dài như vậy, vẫn còn có thể đột phá võ đạo cực hạn!

Một lát sau Vân Chi Hạo cũng đã phát hiện Mộ Chấn đã là cự đầu cường giả, tiếp theo thần sắc hắn hơi biến hóa, trong miệng trầm thấp nói.

Hắn đối với vị thành chủ Hoàng Hôn thành trước mắt cũng sinh ra cảm giác bội phục.

Phải biết rằng từng người đều có võ đạo cực hạn của riêng mình, càng là thiên tài thì võ đạo cực hạn càng cao, người có thiên phú không cao một khi đạt tới võ đạo cực hạn muốn tiếp tục đột phá luôn thập phần khó khăn, thường thường phải phí thật nhiều sức lực mới có thể đạt tới.

Mà giống như Mộ Chấn hắn sớm có nghe qua, đã dừng lại tại thất kiếp bán thần gần trăm năm thời gian, vốn tưởng rằng cuộc đời này cũng không còn hi vọng đột phá bát kiếp bán thần.

Nhưng hiện tại đối phương rõ ràng hiển lộ ra khí thế của cấp cự đầu cường giả.

Rõ ràng Mộ Chấn đã thành công đột phá võ đạo cực hạn, mà gian nan trong đó không cần nói cũng biết.

- Không sai, Mộ Chấn này đích xác là không có thiên phú, sau trăm tuổi vẫn không cách nào đột phá, nhưng lại nhận được sư phụ thương yêu, hện giờ cuối cùng đã đột phá được bát kiếp bán thần, trở thành cự đầu cường giả.

Nghe lời nói của Vân Chi Hạo, Mộ Chấn bình tĩnh đáp, trong ánh mắt mơ hồ thấy được thần thái hưng phấn.

Trên thực tế hắn thực sự thập phần hưng phấn vì trong đời mình vẫn còn khả năng tiếp tục đột phá. Khi hắn ba mươi tuổi đã là ngũ kiếp bán thần, bảy mươi tuổi thành lục kiếp bán thần, hơn trăm tuổi mới đạt tới thất kiếp bán thần, ước chừng phải cố gắng tới trăm năm mới có thể đột phá, điều này làm cho hắn thế nào không kích động.

Nhưng cũng nhờ có trăm năm lắng đọng, làm tu vi tâm cảnh của hắn cực cao, vì vậy luôn có thể bảo trì được vẻ bình tĩnh thong dong thuyết phục lòng người.

Kỳ thật giống như Mộ Chấn cố gắng trăm năm, tu luyện không hề nóng vội, hơn nữa luôn duy trì tâm tình tốt đẹp, mỗi một ngày đều hiểu được nhân sinh, có thể đột phá võ đạo cực hạn cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là loại tâm tính như thế không phải người nào cũng có thể có được.

- Một khi đã như vậy, một trận chiến đi!

Lúc này Vân Chi Hạo cũng không nói thêm nhiều lời, phất tay áo, khí thế vừa phóng xuất ra đã toàn bộ thu hồi, cả không trung chợt biến thành yên lặng sau cơn bão táp.

Nhưng cũng là sự bắt đầu của cơn bão táp mới càng lớn hơn nữa.

Lấy khí thế ép tới, bình thường chỉ dùng cho người có cảnh giới cao đối phó người cảnh giới thấp, trong cùng một cảnh giới tạo nên hiệu quả cực nhỏ. Hơn nữa trình tự của cự đầu cường giả khi công kích là không bộc lộ rõ ràng, uy lực lại có thể phá núi băng sông.

Vân Chi Hạo lại đột nhiên điểm ra trong hư không.

Một chỉ này chính là một chỉ đánh trọng thương Tần Phàm vừa rồi, là Thiên La Chỉ của Vân gia bí truyền. Nhưng tuy rằng là bán thần vũ kỹ cấp cao, nhưng nếu người sử dụng ở những cảnh giới bất đồng thì hiệu quả cũng sẽ khác hẳn.

Giống như cường giả cự đầu như Vân Chi Hạo, có được năng lực thuấn di, công kích có thể trực tiếp xuyên qua hư không nháy mắt rơi lên đối thủ còn chưa kịp chuẩn bị, uy lực đương nhiên là tăng lên thật nhiều.

Hư ảnh ngón tay thật lớn giống như ngọn núi cao mang theo khí tức cổ xưa, phảng phất như từ thái cổ tràn đến, mà khoảng cách giữa hắn cùng Mộ Chấn lại ngoài ngàn thước, nhưng chỉ trong nháy mắt đã trực tiếp rơi xuống trên người Mộ Chấn.

Oanh oanh oanh…

Nguy nga áp chế, vừa xuất hiện lập tức bộc phát áp lực cường đại khiến không gian biến thành chấn động hỗn loạn.

Công kích thình lình bộc phát nếu là cường giả tầm thường căn bản khó thể ngăn cản, nhưng Mộ Chấn đã sớm có chuẩn bị, dưới chân nhẹ nhàng một bước, thân hình chỉ nháy mắt đã thuấn di ra xa một đoạn khoảng cách.

Sau đó trong ống tay áo của hắn tam xích Thanh Phong xuất hiện.

- Xuy…

Đôi mắt hờ hững nhìn ngón tay khổng lồ đuổi theo tới, Thanh Phong kiếm dài ba xích nhẹ nhàng lướt qua, trực tiếp đâm xuyên tới hư không trước mặt, hướng ngón tay đang muốn hung hăng đè xuống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.