Chương trước
Chương sau
Nhưng hắn chém đứt hoa sen nên đóa hoa muốn rơi xuống trong nham tương, Tần Phàm bất chấp hết thảy, bước lên một bước, hai tay ngưng kết ra Kỳ Lân thủy nguyên đem đóa hoa nâng lên, lại đem cả đóa hoa bỏ vào bên trong không gian Đan Võ Thần Đỉnh.

Chỉ có không gian đặc thù như Đan Võ Thần Đỉnh mới có thể bảo tồn được tiên thiên chí bảo trân quý như vậy.

- Hô…

Thu hồi được Yêu Hỏa Diễm Liên, Tần Phàm không khỏi thở ra một hơi, nhưng lại nhìn hai tay bị phỏng cơ hồ mất lột đi lớp da hắn chỉ biết cười khổ.

Đương nhiên chút thương thế này đối với hắn mà nói cũng không tính là gì. Hắn lấy ra một bình nước thuốc trị thương đặc hiệu bôi lên tay, kình khí có đủ loại công hiệu trị liệu trong cơ thể lần thứ hai vận chuyển, dần dần giúp bàn tay khôi phục như lúc ban đầu.

Với khả năng khôi phục sinh mệnh lực như hắn, phỏng chừng cho dù cả Mạc Lợi Đảo cũng không có vài người so được với hắn.

Thấy thương thế đã khôi phục, Tần Phàm liền chuẩn bị rời đi.

Nhưng ngay khi Tần Phàm dự định rời khỏi, hắn lại mẫn cảm phát hiện trên lá sen có một sợi lông chim cực nhỏ. Lông chim nằm trên cánh hoa sen nhưng vừa rồi hắn không hề chú ý tới, hiện tại nghĩ tới một lông chim nho nhỏ nhưng không bị đốt thành tro dưới nhiệt độ cao như vậy, chỉ sợ cũng không phải vật phàm.

Điều này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, đưa tay khẽ hấp đem lông chim thu vào trong tay.

Lông chim rơi vào trong tay, chỉ một mảnh nhỏ đã làm cho Tần Phàm cảm giác được nhiệt lượng mạnh mẽ bên trong, giống như hắn có thể trong nháy mắt cảm ứng được sự cường đại của chủ nhân lông chim này.

- Đây là lông chim trên người một đầu yêu thú cường đại, hơn nữa người này tựa hồ còn không sợ nhiệt lượng…khụ khụ, Yêu Hỏa Diễm Liên e rằng đã bị nó phát hiện trước, nhưng thời điểm kia còn chưa nở, cho nên hiện tại mới tiện nghi cho ta đi!

Nhìn mảnh lông chim thần bí trong tay, Tần Phàm thầm suy nghĩ.

Thông qua khí tức lưu lại trên lông chim, hắn phỏng chừng thực lực của chủ nhân ít nhất phải là lục kiếp bán thần đỉnh phong, có lẽ đã đạt tới thực lực thất kiếp bán thần cũng nói không chừng.

Ngẩng đầu nhìn lên, vào lúc này hắn đã có thể cảm giác được cuộc chiến đấu bên ngoài tựa hồ cũng đã chấm dứt. Thực lực của đại xà màu trắng không thấp, người kia có thể trong thời gian ngắn đem nó giải quyết, như vậy đủ nói rõ kỳ thật thực lực của người kia cũng không thấp.

Trên mặt Tần Phàm lộ ra vẻ trầm tư.

Sau một thoáng do dự, hắn đáp xuống trên lá sen trở lại, nhịn đau xuất ra một cánh hoa Yêu Hỏa Diễm Liên đặt lên trên lá sen, hơn nữa còn bí mật đem mảnh lông chim thần bí nhặt được vừa rồi đặt lên trên.

Làm xong hết thảy chuyện này, hắn nhẫn nhịn nhiệt độ nóng cháy đứng yên trên lá sen, ngẩng đầu nhìn lên thông đạo núi lửa, chờ người kia đuổi vào.

Đại khái đợi thêm nửa giờ, Tần Phàm bắt đầu cảm giác được bên trên truyền tới khí tức ba động của người kia, người kia mặc dù đã che giấu khí tức của mình nhưng do cảm giác của Tần Phàm mạnh hơn hắn nên vẫn phát hiện ra hắn.

Vì thế trên mặt Tần Phàm nổi lên ý cười nghiền ngẫm.

Hít sâu một hơi, hắn làm ra thanh âm vô cùng kinh ngạc kêu lên:

- Yêu Hỏa Diễm Liên! Trời ạ, không ngờ là thiên địa chí bảo này, ta gặp đại vận!

Tiếng kêu của hắn tuy rằng có chút khoa trương, nhưng bởi vì danh khí của Yêu Hỏa Diễm Liên thật lớn nên xem như là phản ứng bình thường. Tiếp theo hắn liền có thể cảm giác được khí tức của người kia có vẻ dồn dập hơn một ít, tiếng gió rít bén nhọn truyền đến, tốc độ người kia nhất thời nhanh hơn không ít.

- Mắc câu rồi!

Ý cười trên mặt Tần Phàm càng đậm.

Chỉ chốc lát quả nhiên một đạo nhân ảnh xuất hiện ngay phía trên, đó là một lão giả có mái tóc trắng xóa, vừa lùn lại gầy, nhưng hai mắt thập phần hữu thần, tinh quang bắn ra bốn phía.

Lúc này ý cười trên mặt Tần Phàm đã biến mất, hơn nữa còn làm ra bộ dáng cực kỳ hoảng sợ, thật giống như trong lúc cuống quýt không cẩn thận làm rơi ra một mảnh Yêu Hỏa Diễm Liên xuống lá sen bên dưới.

- Quả nhiên là Yêu Hỏa Diễm Liên! Tiểu tử, không thể tưởng được ngươi sắp chết còn mang theo lão phu tìm được thiên địa chí bảo này, một khi đã như vậy lão phu lưu cho ngươi được toàn thây đi!

Lão nhân kia hai mắt ngưng tụ, lộ ra dáng vẻ âm trầm làm người rét lạnh nói.

Sau khi lão giả kia vừa xuất hiện, Tần Phàm vừa diễn trò vừa bắt đầu âm thầm đánh giá người kia.

Từ trên khí thế cùng lực thích ứng hoàn cảnh của người này mà xem, thực lực của hắn tuyệt đối không thấp, phỏng chừng đạt tới lục kiếp bán thần đỉnh phong cảnh giới, cách đại năng cường giả thất kiếp bán thần chỉ còn một bước mà thôi.

Người này hai mắt hữu thần, tinh quang tiết lộ, một thân kình khí ngưng tụ, nhìn ra được nhất định là dừng lại tại lục kiếp bán thần đã nhiều năm, đạt được cực hạn võ đạo không cách nào khác đột phá. Nhưng mặc dù đã đạt tới cực hạn võ đạo còn chưa thể đột phá thất kiếp bán thần, nhưng khẳng định vẫn mạnh hơn lục kiếp bán thần bình thường không ít.

Thậm chí có thể nói vừa nhìn thấy, Tần Phàm liền có trực giác lão giả này phải mạnh hơn Vân Thiên không ít. Trừ phi hắn dùng toàn bộ lá bài tẩy, nếu không muốn giết chết đối phương cơ hồ không cách nào làm được. Text được lấy tại Truyện FULL

Nhưng Tần Phàm cũng không muốn lập tức tranh đấu với người này, hắn luôn kiêng kỵ ở sau đó còn có người khác truy tung chạy tới, cho nên cảm thấy lập tức liều mạng thật sự là không đáng, vì vậy mới an bài vở kịch vừa rồi.

Thấy lão giả kia đã đuổi tới, hắn không chút chần chờ, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, sau đó giả vờ như bất chấp nhặt lên cánh hoa Yêu Hỏa Diễm Liên rơi trên lá sen, chỉ giẫm một cước lên lá sen thân hình hướng bên trên sương mù màu trắng lao đi.

- Tiểu tử, ngươi đừng mong chạy trốn, hôm nay ngươi nhất định khó tránh khỏi cái chết, nên ngoan ngoãn giao ra Yêu Hỏa Diễm Liên, ta còn lưu cho ngươi được toàn thây!

Lão giả kia nhìn thấy Tần Phàm bỏ chạy, nhất thời quát lạnh một tiếng nói.

Nhưng hắn lại luyến tiếc cánh hoa của Yêu Hỏa Diễm Liên còn lưu lại trên lá sen, nhìn thấy cánh hoa bởi vì bị một cước giẫm mạnh của Tần Phàm lên lá sen mà sắp rơi xuống nham tương, hắn vội vàng bay xuống nhặt lên cánh hoa sau đó mới đuổi theo Tần Phàm.

Phải biết rằng cánh hoa Yêu Hỏa Diễm Liên mỗi một cánh bán được với giá trên trời, hơn nữa không ít luyện đan sư đều xem là trân bảo, hắn nghĩ thầm nếu đem cánh hoa giao cho bất cứ luyện đan sư nào, nói không chừng còn có thể đổi lấy một ít đan dược giúp hắn đột phá cực hạn võ đạo.

Mà Tần Phàm ẩn trong sương khói trắng chứng kiến lão giả quả nhiên đi nhặt cánh hoa Yêu Hỏa Diễm Liên trước tiên, trên mặt liền lộ ra ý cười, tiếp theo cũng không hề dừng lại thi triển tốc độ cao hướng miệng núi lửa bay nhanh đi.

- Hô hô…

Tiếng gió rít qua bên tai, Chu Tước Dực vỗ mạnh, thật nhanh mở ra một con đường bên trong khói đặc cuồn cuộn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.