- Không nên tò mò?
Nghe được giọn nói kia, lão yêu nhướng mày do dự. Cuối cùng hắn lại ngồi xuống tiếp tục tu luyện.
Chủ nhân của giọng nói kia khiến cho hắn sinh ra một loại tâm tư không cách nào chống cự.
Mà ở bên kia, trên Long hồ, hai cánh Long Côn Bằng Vương phát ra kim quang, giống như Thần Để, chiếu sáng mọi nơi, uy áp khủng bố. Từ trên xuống dưới như biển cả mênh mông phóng về phía Tần Phàm.
- Long Côn Bằng Vương ta ở Long hồ này được mấy chục năm, còn không có ai có thể bức ta thi triển ra Long Bằng tuyệt sát thuật này. Tiểu tử nhân loại hỗn đản, ngươi có thể chết dưới một chiêu này, coi như là ngươi có phúc!
Ánh mắt Long Côn Bằng Vương huyết hồng lạnh băng, sát cơ cuồn cuồn, bộ dáng rất dọa người.
- Ngao!
Trong nháy mắt, hai cánh của hắn khẽ huy động, lập tức liệt diễm màu vàng toàn thân tỏa ra nhiệt độ kinh khủng mà hư ảnh cự ling kia hóa thành một đạo thiểm điện đánh về phía Tần Phàm.
Long Bằng Khiếu! Chấn Cửu Thiên!
Khí tức uy áp khủng bố khiến cho toàn thân run rẩy, trong lòng những yêu thú ở gần đó đều sinh ra cảm giác quy phục. Mà một ít núi cao gần đó cũng nhao nhao sụp đổ, đất đá văng tung tóe, bay tán loạn.
- Đây là yêu kỹ truyền thừa? Quả nhiên có chút ý tứ!
Trên không trung, ánh mắt Tần Phàm ngưng trọng.
Ánh mắt hắn vốn nhìn về một hướng, ở đó hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3089760/chuong-1230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.