- Ân, có lẽ sau khi hắn đụng phải đầu lạnh nóng hung thú kia, phát hiện căn bản không đối phó được, cho nên bị thương chạy thoát trở lại. Bất quá cũng may mắn hắn hiểu được tiến thối, bây giờ nhặt trở lại một mạng nhỏ rồi.
Tên nam tử áo trắng tương đối thiện tâm kia suy đoán nói ra, nhưng sau đó lại có chút thương cảm nói:
- Trên thực tế, ngươi đối với nữ nhân âu yếm nhất của mình mà nói, lễ vật trân quý nhất cũng bù không được tấm lòng của ngươi. Đáng tiếc, khi đó ta căn bản không hiểu, hay xúc động, để cho ta vĩnh viễn mất đi cơ hội cùng nàng chung một chỗ.
- Lão huynh, sự tình đi qua coi như xong, ngươi làm người quá si tình, cũng rất thưởng thức người si tình. Tốt rồi, bây giờ thấy tiểu tử này còn sống trở lại, chúng ta cũng nên rời đi thôi.
Nam tử áo xám kia rõ ràng cùng hắn lẫn nhau có tình cảm thâm hậu, thấy nam tử áo trắng kia lại sầu não, liền mở lời an ủi nói ra.
- Ân, đi thôi.
Nam tử áo trắng kia nhẹ gật đầu, liếc nhìn Tần Phàm, sau đó liền quay người muốn ly khai.
- Hai vị xin đợi một chút.
Mà đúng lúc này, Tần Phàm lại đi tới trước mặt hai người bọn họ hỏi.
- Ồ? Ngươi còn có chuyện gì? Chẳng lẽ lấy không được lạnh nóng cực tinh, ngươi còn muốn lấy lại một ngàn Thần Tinh đã cho chúng ta kia sao?
Nghe thấyTần Phàm vào lúc đó gọi lại, trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3089628/chuong-1166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.