Nhìn xem Cổ Mặc khác thường, trong nội tâm Tần Phàm hơi động một chút, hắn do dự một hồi hỏi:
- Lão đầu, ngươi bây giờ phải chăng có thể luyện hóa Ma chủng rồi?
Cổ Mặc khẽ giật mình.
- Cái Ma chủng này vốn là thuộc về ngươi, bốn khỏa khác ta đã luyện hóa, nhưng một khỏa Ma chủng cuối cùng này, nếu như ngươi cần ta có thể lưu cho ngươi.
Tần Phàm hít một hơi, trịnh trọng nói. Hắn nhìn ra được mới vừa rồi Cổ Mặc đối với Ma chủng động tâm rồi, cũng phải, Ma chủng này mỗi một khỏa đều có được uy lực Vô Thượng, đủ để cho tất cả Võ Giả động tâm.
Huống chi Cổ Mặc đối với Ma chủng hiểu rất rõ.
- Ngươi đang nói mê sảng gì vậy!
Nghe vậy, trong lòng Cổ Mặc hơi có chút cảm động, hắn phất ống tay áo một cái, hơi giận nói ra:
- Ngươi nếu như đã luyện hóa được bốn khỏa Ma chủng, một khỏa cuối cùng không luyện hóa chẳng phải là lãng phí sao! Lão đầu tử ta còn có tiền đồ gì, muốn một khỏa Ma chủng này lại có bao nhiêu tác dụng.
- Ta nói thật.
Tần Phàm chỉ là nhìn xem Cổ Mặc nói ra. Phải, hắn rất cần Ma chủng, nhưng hắn cảm thấy đây là hắn thiếu Cổ Mặc đấy.
- Hỗn tiểu tử, ngươi đây là đang khảo nghiệm lão đầu ta sao! Đừng nói lời vô lý nữa, mau thu Bạch Hổ châu này trở về đi!
Cổ Mặc tiếp tục mắng, con mắt không liếc nhìn tới Bạch Hổ châu kia.
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3089488/chuong-1096.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.