Kình khí man ngưu chín ngàn chín trăm chín mươi chín trọng lực bùng nổ, Tần Quan đã bị trọng thương căn bản không cách nào gánh chịu được nữa!
- Đã xong…
Buông tay, nhìn sinh mệnh khí tức của Tần Quan đã hoàn toàn biến mất, thân thể rách nát đang chậm rãi rơi xuống dưới, trái tim khẩn trương của Tần Phàm rốt cục thả lỏng. Ngay lập tức một cảm giác suy yếu mỏi mệt bắt đầu lan tràn trong thân thể hắn, làm cho hắn trong một khắc này cảm giác choáng váng, thậm chí có chút vô lực.
Hắn thật sự cảm thấy mệt chết đi!
- Tần Phàm ca ca, cẩn thận linh hồn của Tần Quan…
Nhưng đúng lúc này bên dưới bỗng nhiên truyền tới thanh âm nhắc nhở của Phương Tiểu Tình.
Điều này làm sắc mặt Tần Phàm nhất thời biến đổi, không thể không tiếp tục giữ vững tinh thần, vội vàng đưa mắt nhìn lại, sau đó hắn nhìn thấy bên trong thân thể Tần Quan hiện ra một hắc ảnh ảm đạm đang dùng tốc độ cao hướng Cửu U Ngân Giao phóng đi, tốc độ này còn nhanh hơn khi còn sống.
- Ha ha, tốt! Tần Quan, lần này cần cảm kích ngươi đưa tới cho ta năng lượng bổ sung tuyệt hảo, vì cảm kích ngươi, một lát bổn sứ nhất định sẽ đem toàn bộ nhân loại nơi này giết sạch cùng ngươi chôn cùng!
Nhưng khi Tần Phàm vừa định đuổi theo, phía chân trời đột nhiên truyền tới thanh âm băng lãnh khiến mọi người dựng đứng tóc gáy, tiếp theo liền nhìn thấy một đạo ngân sắc quang hoa từ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3089357/chuong-1027.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.