Tần Phàm cuối cùng ngẩng đầu lên, lần thứ nhất cùng Kim Dương Võ Thánh Hồng Sơn nhìn thẳng cùng một chỗ.
Ở dưới con mắt của Kim Dương Võ Thánh này, hắn cảm giác tựa như mình cái gì cũng dấu không được.
- Ngươi gọi là Tần Phàm đúng không? Không tệ, tuổi còn trẻ liền có được thành tựu võ đạo như vậy, đúng là không dễ, bất quá ngươi đã có nỗi khổ tâm, lão phu cũng không khuyên ngăn ngươi nữa.
Kim Dương Võ Thánh nghe Tần Phàm nói xong, thoáng trầm tư, sau đó liền chậm rãi xuất ra một cái ngọc phù màu trắng, ngón tay nhẹ nhàng hướng về Tần Phàm bắn ra rồi nói:
- Sau khi tiến vào trong Cửu Long Cốc, ai cũng không biết bên trong sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên ta cũng không thể bảo hộ ngươi, bất quá bên trong ngọc phù này có một đạo lực lượng mà ta quán chú chất chứa, thời điểm mấu chốt có lẽ có thể vì ngươi ngăn lại một ít nguy hiểm.
- Đa tạ Kim Dương Võ Thánh các hạ từ bi.
Tần Phàm ở dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người thu lấy ngọc phù, sau đó cung kính hướng về Kim Dương Võ Thánh gửi tới lời cảm ơn nói ra.
Cho đến lúc này, hảo cảm của hắn đối với vị Kim Dương Võ Thánh này đã bay lên trên diện rộng, cảm giác đối phương thật sự có thể dùng đạo đức tốt để hình dung. Kết hợp với đồn đãi trước kia nghe được về đệ nhất Võ Thánh này, hắn càng là vì mình vừa rồi tiểu nhân chi tâm mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3088850/chuong-776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.