- Bảo mấy người ngồi trên tường thành xuống đây nói chuyện với ta, hai ngươi còn chưa đủ tư cách!
Lúc này Tần Phàm nghe được có người khuyên can, lại tiếp tục bình tĩnh nhẫn nhịn nói. Không phải hắn sợ những người này, chỉ là thực sự không muốn gây thêm phiền toái, cũng không muốn mang tới nguy hiểm cho Phương Tiểu Tình.
- Ha ha, ngươi cho rằng ngươi là ai, còn dám dẫn động mấy vị tôn giả? Nói cho ngươi biết, tiểu tử, nơi này là Đại Phong Thành, không phải trong gia tộc của ngươi, không phải do ngươi muốn thế nào thì thế nào!
Một binh sĩ càn rỡ cười nói.
- Hắc hắc, thoạt nhìn tiểu tử này không phải là cùng nha đầu kia bỏ trốn đi, ân, nha đầu kia thoạt nhìn thật là thủy linh.
Một tên binh lính tướng mạo hung ác lại có ý xấu kề sát nói.
- Có chút người các ngươi không thể đắc tội được nổi!
Sắc mặt Tần Phàm tối sầm âm trầm nói, hơn nữa càng thêm khó coi hơn vừa rồi. Hắn nhìn thoáng qua trên tường thành, trên thực tế có một võ tôn đã phát hiện ra tình huống bên dưới, nhưng việc nhỏ như vậy cũng không làm cho hắn quá mức chú ý.
- Miệng lưỡi tiểu tử ngươi thật không nhỏ, nhưng không biết mạng của ngươi đủ cứng rắn hay không…
Binh sĩ kia cũng không xem lời Tần Phàm ra gì, chỉ cho rằng hắn bộc phát tính tình của tiểu thiếu gia mà thôi, lại còn dùng trường đao gác lên vai Tần Phàm.
- Bồng!
Nhưng lời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3088590/chuong-644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.