- Ngươi muốn chết!
Phong Thiên Hữu nghe thấy Tần Phàm trêu tức, hắn không khỏi giận tím mặt, nghiến răng nghiến lợi nói, tựa hồ muốn trực tiếp xuất thủ với Tần Phàm.
- Ha ha, Phong thành chủ, lệnh lang có vẻ không được dạy dỗ tốt a!
Tần Phàm hoàn toàn không để hắn vào mắt, chỉ bình thường chuyển hướng Phong Thiên Hùng, nhàn nhạt nói.
- Thiên nhi!
Phong Thiên Hùng trông thấy biểu hiện của Phong Thiên Hữu như vậy thì có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gặp lại lần thứ hai tiếp tục muốn động thủ thì lão trầm giọng quát.
- Phụ thân, ta muốn giết tên nhóc con này.
Phong Thiên Hữu nổi giận gầm lên
- Lui ra!
Phong Thiên Hùng quát, trong lòng cũng có chút cảm giác bi thương, người thanh niên trước mắt có lẽ cũng bằng tuổi con mình, nhưng mà tâm tính và tu vi sao kém xa nhau như thế chứ?
- Khó thành châu báu ah!
Nhìn Phong Thiên Hữu không muốn lui ra phía sau, trong lòng Phong Thiên Hùng không khỏi âm thầm thở dài. Đứa con này của hắn mỗi lần dạy bảo đều nhìn như đã minh bạch lõi đời, nhưng trên thực tế vừa gặp phải sự tình, nó lập tức mất đi vẻ bình tĩnh. Nhiều lần giáo huấn nó không nên bởi vì nữ nhân hỏng việc, nhưng hiện tại chính vì nữ nhân mà mất đi sự bình tĩnh.
- Vâng, phụ thân.
Trông thấy ánh mắt của Phong Thiên Hùng, Phong Thiên Hữu không cam lòng lui về phía sau lưng cha hắn, nhưng vẫn dùng ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3088497/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.