Chương trước
Chương sau
Tần Phàm nhìn bên trong thành Hắc Hỏa, thậm chí mỗi một tấc sàn nhà cũng đều là hắc thạch, không khỏi nghi ngờ truyền âm hỏi Cổ Mặc.

- Hắc hắc, ta nghĩ ngươi có lẽ sẽ không muốn biết.

Cổ Mặc cười nhẹ, nói ra.

- Vì sao?

Tần Phàm càng nghi hoặc rồi.

- Lúc trước bổn Võ Thánh đích thật là không tỉm được nhiều hắc thạch như vậy, đại khái còn thiếu một nửa so với tòa thành này, về sau lúc bổn Võ Thánh bắt đầu xây dựng thành trì thì ta dùng máu của bọn đạo phỉ hoặc các thế lực khác bị thiêu cháy bôi lên, dần dà biến thành màu đen như hắc thạch chính gốc.

Cổ MẶc nhàn nhạt nói, tựa hồ hoàn toàn không để ý đến việc này lắm.

Nghe vậy, Tần Phàm không khỏi hít một hơi khí lạnh, thành Hắc Hỏa này rộng khoảng 100 dặm, mà một nửa diện tích trong đó, kể cả mặt đường và kiến trúc thì phải dùng bao nhiêu máu tươi mới có thể phủ kín toàn bộ?

- Không thể tưởng được lão đầu ngươi năm đó lại là người tàn nhẫn như vậy.

Tần PHàm sợ hãi, than nói.

- Địa phương hỗn loạn này chính là như vậy, ngươi muốn có chỗ đứng tại nơi này thì chỗ đó phải cứng. Nếu không có thủ đoạn sấm giật thì đừng nói là dựng thành trì, ngay cả tính mạng tùy thời đều có thể bị mất đi..

Cổ Mặc vẫn nhàn nhạt nói.

Tần Phàm im lặng, hắn tự nhiên minh bạch đạo lý này. Tại nơi hỗn loạn này, trộm cướp hoành hành, hơn nữa liên lụy tới lợi ích của rất nhiều thế lực, là thành chủ một tòa thành trì như vậy thì Cổ Mặc cũng không thể không làm như thế, cái này kỳ thật cũng là một thủ đoạn chấn nhiếp nhân tâm.

- Hít hà...

Thương đội Mặc gia lại tiến lên một khoảng cách, lúc này thanh âm ngựa hí truyền đến, sau đó toàn bộ đoàn xe liền dừng lại, tựa hồ đã đến đất của Mặc gia rồi.

- Phạm đại sư, đây là lãnh địa thương hội Mặc thị chúng ta, mời ngài xuống xe.

Quả nhiên, lúc này Mặc Thanh Tuyết liền dẫn đầu xuống xe, nói ra:

- Bởi vì trong tộc phát sinh một số chuyện đột xuất nên Thanh Tuyết phải trở về xử lý thoáng một phát. Mong Phạm đại sư chờ trong chốc lát, rất nhanh sẽ có người đưa đại sư đến chỗ ở của ngài.

- Không sao, Mặc hội trưởng cứ tự nhiên.

Tần Phàm khẽ cười, sau đó hắn nhạy cảm cảm giác được Mặc Thanh Tuyết tựa hồ như có chuyện muốn nói rồi lại thôi, lúc này hắn liền bắt lấy cơ hội, mở miệng hỏi:

- Vừa rồi lúc Mặc hội trưởng nghe tộc nhân báo cáo thì sắc mặt không được tốt lắm. Không biết là đã có chuyện gì, dọc đường đến đây được quý thương hội chiếu cố, nếu có gì cần tại hạ giúp đỡ thì kính xin đừng nên khách khí.

Mặc Thanh Tuyết lại do dự một chút rồi khẽ cắn hàm răng, tựa hồ đã hạ quyết định, nói ra:

- Không dối gạt Phạm đại sư, vừa rồi tộc nhân của Thanh Tuyết hồi báo có người trong tộc tu luyện xảy ra vấn đề, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không tìm thấy vị y sư nào phù hợp. THấy Phạm đại sư ngươi tuổi trẻ như vậy mà đã có tạo nghệ luyện dược inh nên...

- Mặc hội trưởng muốn mời ta chữa bệnh cho tộc nhân của nàng thoáng một phát?

Lúc này Tần Phàm liền hiểu ra. Bình thường thì Luyện Dược Sư cũng kiêm chứ Y Sư, đặc biệt là một ít võ giả tu vi cao thì Y Sư bình thường không thể chuẩn đoán bệnh, chỉ có thể thỉnh Luyện Dược Sư cao cấp.

Mà hắn thân là Luyện Đan Sư, đối với các loại thương thế có thể nói là hiểu rõ vô cùng.

- Đúng vậy, vì lúc này vô cùng khẩn yếu, vô luận đại sư có thể giúp tộc nhân của khôi phục được hay không thì thương hội đều sẽ báo đáp, nhưng kính xin đại sư nhất định phải giữ bí mật.

Mặc Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, nói ra.

- Mặc hội trưởng cứ yên tâm, ta vừa tới thành Hắc Hỏa, thậm chí phủ thành chủ ở chỗ nào cũng không biết, tự nhiên sẽ không làm chuyện mật báo này nọ.

Tần Phàm cười nói, lúc này thì hắn đã minh bạch sự tình hơn phân nửa. Đoán chừng là bên trong thương hội Mặc thị có một gã cường giả tu luyện bị thương, mà cường giả này quan hệ đến thực lực của Mặc gia, nếu như đối thủ biết rõ việc này thì hiển nhiên sẽ lợi dụng lúc này mà đả kích.

- Phạm đại sư quá lời rồi, Thanh Tuyết cũng vì suy nghĩ cho cả gia tộc, mong đại sư bỏ quá cho.

Mặc Thanh Tuyết có chút không có ý tứ, nói ra. Sau đó có chút vội vàng thỉnh Tần Phàm tiến vào lĩnh địa của mình.

- Đại sư, mời đi bên này.

- Ân, kính xin Mặc hội trưởng phái người đưa xá muội đến chỗ ở của ta, chiếu cố nàng cẩn thận.

Lúc này, Tần Phàm vẫn chưa đánh thức Phương Tiểu Tinh, chỉ khiến Mặc Thanh Tuyết khiến người đánh xe đưa nàng đến nơi ở của hắn nghỉ ngơi trước.

Mà lão giả lái xe lạnh lùng, Tứ thúc Mặc gia thấy Mặc Thanh Tuyết mở miệng mời Tần Phàm, vốn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ chậm rãi theo sát hai người đi vào trong tộc.

Rất nhanh, Mặc Thanh Tuyết liền dẫn Tần Phàm đến một đình viện nhỏ.

Hoàn cảnh đình viện nhỏ này tựa hồ thập phần bình thường, bất quá sau khi tiến vào thì Tần Phàm phát hiện có hai vị lão giả canh giữ trước một phòng, mà xem xét qua thì hắn phát hiện hai lão giả này đều là cường giả Võ Tôn.

Cái này khiến ắn không khỏi hơi có chút ngoài ý muốn.

Bất quá, hắn cũng đoán được nhân vật Mặc gia bị thương trong lúc tu luyện này trọng yếu như thế nào, thậm chí có thể là trụ cột của gia tộc. Nếu như việc này truyền đi thì sẽ mang lại tỉnh đả kích rất lớn với Mặc gia, trách không được Mặc Thanh Tuyết muốn hắn giữ bí mật như thế.

- Nhị thúc, Tam thúc, phụ thân hắn như thế nào rồi?

Vừa đi đến cửa, Mặc Thanh Tuyết liền ân cần hỏi. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Luyện Dược Sư trong tộc đã đến xem qua nhưng vẫn không có cách nào.

Một vị lão giả áo bào màu vàng, tương đối tráng kiện trong đó lắc đầu ảo não, nói ra.

- Vị này là?

Mà một vị lão giả áo bào tím tương đối nhỏ gầy khác thì nhìn Tần Phàm, hỏi ra. Bởi vì hắn phát hiện thiếu niên lạ lẫm này đứng trước hai vị Võ Tôn lại có thể trấn định tự tin như thế.

- Vị này chính là Phạm Tần Đại Sư đến từ Đại Kiền Quốc, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là Luyện Dược Sư cấp Linh Tán, nắm giữ kỹ thuật Đan Hỏa nên Thanh Tuyết liền mời Đại Sư đến xem xét tình huống phụ thân một chút.

Mặc Thanh Tuyết nói ra.

- Trẻ tuổi như vậy mà đã nắm giữ kỹ thuật Đan Hỏa!

Hai vị Võ Tôn đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc, lúc này mới biết vì sao TẦn Phàm trước mặt mình lại có thể bảo trì được vẻ thong dong như thế.

- Trước tiên chúng ta vào xem tình huống lệnh tôn a, bệnh tình không thể để chậm trễ.

Tần Phàm chỉ cười lạnh nhạt, nói ra. Lúc này hắn mới biết tộc nhân kia chính là phụ thân của nàng, quả nhiên là vô cùng trọng yếu.

- Mời vào.

Hai vị Võ Tôn kia nghe được Tần Phàm nắm giữ kỹ thuật Đan Hỏa, không khỏi tỏ ra khách khí rất nhiều, còn tự thân mở cửa phòng ra. Dù sao thì hiện giờ tuy cảnh giới của đối phương chỉ là Linh Vũ Sư nhưng có khả năng trở thành Luyện Đan Sư thì không phải là chuyện đùa.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, sau khi đi vào liền phát hiện gian phòng bên trong được bày trí rất thanh nhã, mà trên giường phía trước có một lão giả sắc mặt tái nhợt, lộ ra có chút suy yếu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.