Tần Phàm nhìn bên trong thành Hắc Hỏa, thậm chí mỗi một tấc sàn nhà cũng đều là hắc thạch, không khỏi nghi ngờ truyền âm hỏi Cổ Mặc.
- Hắc hắc, ta nghĩ ngươi có lẽ sẽ không muốn biết.
Cổ Mặc cười nhẹ, nói ra.
- Vì sao?
Tần Phàm càng nghi hoặc rồi.
- Lúc trước bổn Võ Thánh đích thật là không tỉm được nhiều hắc thạch như vậy, đại khái còn thiếu một nửa so với tòa thành này, về sau lúc bổn Võ Thánh bắt đầu xây dựng thành trì thì ta dùng máu của bọn đạo phỉ hoặc các thế lực khác bị thiêu cháy bôi lên, dần dà biến thành màu đen như hắc thạch chính gốc.
Cổ MẶc nhàn nhạt nói, tựa hồ hoàn toàn không để ý đến việc này lắm.
Nghe vậy, Tần Phàm không khỏi hít một hơi khí lạnh, thành Hắc Hỏa này rộng khoảng 100 dặm, mà một nửa diện tích trong đó, kể cả mặt đường và kiến trúc thì phải dùng bao nhiêu máu tươi mới có thể phủ kín toàn bộ?
- Không thể tưởng được lão đầu ngươi năm đó lại là người tàn nhẫn như vậy.
Tần PHàm sợ hãi, than nói.
- Địa phương hỗn loạn này chính là như vậy, ngươi muốn có chỗ đứng tại nơi này thì chỗ đó phải cứng. Nếu không có thủ đoạn sấm giật thì đừng nói là dựng thành trì, ngay cả tính mạng tùy thời đều có thể bị mất đi..
Cổ Mặc vẫn nhàn nhạt nói.
Tần Phàm im lặng, hắn tự nhiên minh bạch đạo lý này. Tại nơi hỗn loạn này, trộm cướp hoành hành, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3088484/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.