- Hắc hắc, không phải lão nhân ngươi nói ta không nên ngừng khiếu chiến bản thân sao? Nếu ta đã đổi danh tự thành Vạn Ngưu Trùng Chàng, không là được trình độ như vậy ta sẽ không thõa mãn đâu.
Tần Phàm cười cười nói, sau đó hắn ngược lại có chút "Không có hảo ý" nhìn Cổ Mặc:
- Lão đầu, ta xem, nếu không Võ Thánh như ngươi lại cùng ta hảo hảo luận bàn nghiên cứu thoáng một phát, nói không chừng sẽ có đột phá đấy?
- Cút, nếu như hiện giờ bản Võ Thánh đã khôi phục ;lại thực lực đỉnh phong thì sớm một chưởng đập chết ngươi rồi, xem ngươi còn đắc chí trước mặt ta được nữa không!
Cổ Mặc trông thấy bộ dáng Tần Phàm như vậy, lại nghĩ đến vẻ chật vật của mình, không khỏi có chút nổi giận nói.
- Lão sư, ngươi như vậy không được đâu? Thành tựu của đệ tử không phải là vinh quang của lão sư ngươi sao?
Tần Phàm giả bộ như người vô tội giang tay nói:
- Ngươi cũng biết tình trạng của đệ tử hiện giờ, địch nhân cường đại hơn đệ tử nhiều, chỉ có không ngừng tăng cường thực lực của mình mới có thể tự bảo vệ mình ah!
Không thể không nói, ngoại trừ Tần Li, Tần Phàm hiện giờ chỉ có khi ở cùng Cổ Mặc mới có thể nói chuyện không kiêng nể gì như trước, cho dù hôm nay là phụ thân của hắn Tần Hồng, tuy rằng giờ hắn đã vẻ vang, nhưng giữa cả hai lại càng thêm khó trao đổi hơn.
Hắn cũng là người, hắn cũng cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3088429/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.