Nguyên một đám thẻ ghi chép điểm cống hiến bị ném xuống đất, sau đó đám người Đại Đoái Minh sợ Tần Phàm đột nhiên thay đổi chủ ý nên mang theo hai cổ thi thể chạy đi rất nhanh. Bọn hắn ở nơi khác còn có một chút linh huyệt, mặc dù không có điểm cống hiến, nhưng giữ lại tánh mạng vẫn có hi vọng.
- Tốt rồi, chuyện cứ như vậy giải quyết thôi.
Tần Phàm lúc này xoay người lại khẽ cười nói với mọi người Càn Minh, dáng tươi cười ngược lại vô cùng ôn hòa, cùng với lúc giết người ban nãy như hai người khác nhau vậy.
- Tần Phàm, cám ơn ngươi, ngươi thật sự không thể làm Minh chủ của chúng ta sao?
Lúc này Đặng Quảng cũng khó được thành khẩn nhìn Tần Phàm nói.
- Thực xin lỗi, thật sự không thể.
Tần Phàm lắc đầu nói
- Bất quá trải qua chuyện này, ta nghĩ cũng không có bao nhiêu người dám tìm các ngươi gây phiền toái nữa, các ngươi cũng an tâm tu luyện đi.
Tiếp theo hắn nhìn thoáng qua đống thẻ dưới đất, sau đó tiếp tục nhàn nhạt nói:
- Chút thẻ bài trên mặt đất, Thái Hiên chiếm một nửa, còn lại những người khác phân ra đi.
- Tần Phàm, ta không thể. . .
Nghe được lời Tần Phàm nói... Thái Hiên không khỏi khẽ giật mình.
- Thái Hiên, ta chỉ có thể giúp Càn Minh như vậy thôi.
Tần Phàm chỉ vỗ bả vai Thái Hiên một cái nói. Hắn và Thái Hiên quan hệ tốt nhất, hơn nữa Lạc Thành Thái gia cũng trợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3088178/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.