Thậm chí, lúc Thái Hiên vừa mới nhìn thấy Tần Phàm thì còn bị khí tức cường đại của hắn chấn nhiếp, hắn không khỏi giật mình, lộ ra có chút thất thố.
- Trong cao cấp linh huyệt trên đỉnh núi Kính Phong trăm xích này chỉ có một mình ngươi, ta tới đây không phải tìm ngươi thì tìm ai?
Một lát sau, Thái Hiên lắc đầu, dùng một loại ngữ khí có chút khoa trương nói ra để che dấu sự xấu hổ của mình.
- Ha ha, có thể Thái huynh đến đây để thưởng thức phong cảnh lắm chứ?
Tần Phàm nhún vai, nói đùa một câu. Hắn và Thái Hiên có chút quan hệ nên cũng không cần phải quá mức câu nệ.
- Ai, phong cảnh trên đỉnh Kính Phong này tuyệt đẹp, bất quá đáng tiếc...
Lúc này, Thái Hiện lại tựa hồ như không có tâm tư nói giỡn, hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh núi mà bản thân trèo lên mấy lần vẫn không thành công, khẽ thở dài một cái, nói ra.
Đỉnh Kính Phong này là chỗ Tần Phàm tu luyện hiện giờ. Tần Phàm cũng giống như vậy, hiện giờ hắn đã không cách nào vượt qua được rồi.
Thái Hiên không nói ra câu kế tiếp, chỉ là cảm giác có chút thất lạc nhàn nhạt.
Cùng xuất phát từ một điểm, thậm chí có lúc hắn còn bỏ rất xa nhưng hôm nay Tần Phàm đã vượt qua hắn, không những thế còn bỏ lại một quãng rất xa, xa đến nỗi thậm chí hắn không còn cách nào đuổi kịp nữa rồi.
- Tần Phàm, ta rất hâm mộ ngươi. Ngươi đã lên được đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3088153/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.