- Thời gian không nhiều lắm ah...
Nhớ tới tảng đá lớn vẫn treo trên đỉnh đầu, lòng Tần Phàm có chút trầm trọng. Bất quá tuy rằng lúc này phí một ít thời gian ở Nam Hoang nhưng hắn vẫn thu hoạch rất nhiều, cũng không tính lãng phí.
- Trở lại Thần Điện liền toàn lực chạy nước rút đến Võ Tôn chi cảnh a!
Tần Phàm ngẩng đầu, nhìn về phía trước, lần nữa tràn đầy tự tin. . . .
Hai người Tần Phàm và Tần Li cứ vậy một mực phi hành trên bầu t rời, mãi cho đến trời chiều muộn qua đi, trăng sáng thanh tịnh bay lên. Trong lúc chạng vạng tối, ngày đêm luân chuyển này, trên đại địa cũng là lúc yên tĩnh nhất.
- Đẹp quá.
Tần Li lúc này ngẩng đầu lên trong ngực Tần Phàm, nhìn trăng tròn tựa hồ vươn tay là hái được kia, hai mắt nổi lên thần thái động lòng người. Nàng cũng như một nữ tử bình thường, đều yêu thích cái đẹp cả.
- Đúng vậy, rất đẹp.
Tần Phàm trông thấy ánh trăng mê người và giai nhân say lòng dưới ánh trăng khẽ cười nói, có một loại suy nghĩ thập phần huyền diệu mỹ hảo đang lan tràn lấy.
- Ta rất thích cảm giác ở cùng một chỗ với Tiểu Phàm.
Tần Li ôn nhu áp mặt vào lồng ngực Tần Phàm, nhu tình như nước nói.
- Thật sao?
Tần Phàm đoạn đường này đã dần đề những suy nghĩ trầm trọng trong lòng xuống, hôm nay đã cả người đã hoàn toàn buông lỏng. Lúc này hắn ôm Tần Li vào trong ngực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3088143/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.