- Tần Phàm, ngươi lại dám giết chết đệ đệ của ta, hôm nay ngươi đừng mong rời đi.
Nhiếp Bá vô cùng phẫn nộ gầm thét, thanh âm cực lớn kia khiến cả sơn động, thậm chí cả tòa núi đều chấn động, mỗi người đều cảm thấy đinh tai nhức óc!
- Nhiếp Bá, không phải vừa rồi ngươi nói sao? Ở thế giới này, chỉ có phân thắng bại, chỉ có người thắng mới có có thể nói chuyện. Thực lực Nhiếp Hải không bằng ta, hắn có chết cũng không có gì đáng tiếc.
Lúc này, thanh âm lạnh nhạt của Tần Phàm từ thông đạo truyền đến.
- Tốt, tốt, tốt Tần Phàm, hôm nay vô luận trả giá lớn thế nào ta cũng không thể để ngươi rời đi. Nhiếp Bbá quả nhiên bị Tần Phàm chọc giận, tâm tình dao động, thậm chí khí tức cũng không khỏi bất ổn.
Tiếp theo thân thể của hắn như một đầu Cuồng Sư, liều lĩnh đuổi về phía thông đạo.
Tần Phàm trở lại thông đạo trông thấy Tần Li, phát hiện nàng hiện giờ đã rất hư nhược, hắn không khỏi có chút trách tự trách mình vừa rồi tùy hứng, nếu như không phải Tần Phàm thay hắn khống chế Nhiếp Bá và một bộ phận người, hắn giờ đã khó có thể thoát thân.
- Tỷ tỷ, ăn nó.
Tần Phàm vào lúc này căn bản không có thời gian nói thêm gì, chỉ nhanh chóng lấy ra một khỏa đan dược nhét vào miệng Tần Li, tuy rằng lúc này không thể điều tức, nhưng có còn hơn không.
Tiếp theo hắn lôi kéo Tần Li, hai người thi triển tốc độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3088135/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.