- Ta là rất nhớ rất nhớ!
Tần Phàm trông thấy Tần Li như vậy, trong nội tâm giống như có vô số con kiến bò qua, ở đâu còn nhịn được, một tay kéo lấy Tần Li, hung hăng ôm vào trong ngực. Cái loại cảm giác để cho người mê luyến này, làm cho hắn thật lâu không muốn buông ra.
Nơi này tuy lộ ra có chút ít vắng vẻ, nhưng vẫn có một ít người chú ý đến nơi đây, Tần Li không khỏi lộ ra có chút ngượng ngùng, nhưng vào lúc này cũng ôn thuần mà gối đầu lên Tần Phàm bả vai, trong nội tâm một mảnh mỹ hảo, hưởng thụ lấy tương kiến hoan, lúc này hai người lẳng lặng điềm mật, ngọt ngào không thôi.
Một năm không thấy, hai người mới biết được đối phương ở trong lòng của mình là quan trọng như thế nào, mới biết được mình là nhớ nhung đối phương cỡ nào.
Rất lâu sau đó, hai người mới lưu luyến không rời mà tách ra, sau đó Tần Phàm cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Li, hai người ngồi ở bên bờ vực, bắt đầu giúp nhau kể ra sự tình mà sau khi hai người phân biệt trải qua.
Hết thảy, lộ ra đơn giản mà mỹ hảo.
Ở dưới ánh mặt trời dịu dàng, có chút gió nhẹ thổi qua.
- Tỷ tỷ, lúc trước nàng không phải nói muốn đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện sao? Như thế nào cũng đến Chân Vũ trong Thánh địa, còn bái Tử Hà trưởng lão làm thầy, chẳng lẽ khi còn bé nàng gặp được vị cao nhân kia là vị Tử Hà trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3088039/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.