Sau khi Tần Phàm suy nghĩ một chút nói ra, Yêu Thú hoang nguyên vô cùng bao la, một trăm dặm kỳ thật không tính xa, có lẽ sơn cốc này đã vượt quá vài trăm dặm rồi.
- Ngươi trước lợi dụng Chu Tước chi dực bay lên nhìn xem địa hình bốn phía nơi này.
Cổ Mặc trầm ngâm một hồi nói ra.
Có Cổ Mặc dẫn đạo, Tần Phàm cũng chầm chậm khôi phục tỉnh táo, sau lưng phun ra hai vầng sáng vàng sắc, hai cánh hoa lệ hiện ra ở trên lưng, chậm rãi huy động, khí lưu chung quanh cũng trở nên có chút sáng nóng lên.
- Ồ? Cảm ứng trở nên càng thêm mãnh liệt rồi.
Lúc Tần Phàm vỗ Chu Tước chi dực, phát hiện viên Ma chủng thứ ba kia truyền đến cảm ứng mãnh liệt gấp đôi:
- Dọc theo sơn cốc này, hướng phương hướng đông nam, Ma chủng kia ở bên đó.
- Mặt khác chỉ sợ lần này ngươi lại có phiền toái, có người Trấn Yêu thành đuổi tới.
Tần Phàm bay đến giữa không trung, lúc này Cổ Mặc bỗng nhiên nói ra.
- Không phải ta đã luyện hóa hạt giống niệm lực kia rồi sao? Hơn nữa chạy xa như vậy, lại vẫn có thể truy tung tới?
Tần Phàm từ trên cao nhìn xuống, quả nhiên trông thấy có mấy thân ảnh trang phục ngân sắc rất nhanh ghé qua trong rừng cây, hướng về chỗ mình chạy tới.
- Hẳn là trên người của ngươi dính khí tức màn sáng kia, bọn hắn bằng cái này cũng có thể truy tung đến ngươi đi.
Cổ Mặc nghĩ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3087794/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.