- Một năm thời gian đã đến, lúc đầu ta hứa hẹn cũng coi như hoàn thành, một năm này ta giúp Ẩn Thế mạo hiểm đoàn của ngươi ngăn cản mấy lần nguy hiểm, xem như cũng tận trách nhiệm của ta rồi.
Cốc Hà lại uống một chén rượu, nhàn nhạt nói:
- Trong đó Phương Viễn Sơn kia đã trở lại một lần, bất quá hắn không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được hắn, về sau hắn đi rồi, không biết lúc nào sẽ trở lại.
- Phương Viễn Sơn?
Tần Phàm nghe được cái tên này thì nao nao, sau đó mới nhớ lại đó là đoàn trưởng của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, cha của Phương Trọng, không thể tưởng được thật đúng là trở về tìm phiền toái, may mắn hắn nhờ Cốc Hà giúp hắn tọa trấn Ẩn Thế mạo hiểm đoàn.
Đối với Tần Phàm hiện tại mà nói, một Tiên Thiên Võ sư cấp một, là hoàn toàn không có uy hiếp gì, kể cả Cốc Hà ngồi ở đối diện hắn, hắn cũng tin tưởng có thể toàn thắng.
Bất quá Tần Phàm lại không thể lâu dài ở trong Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, nói như thế nào, nội tình của mạo hiểm đoàn này vẫn là yếu một chút, vẫn cần một ít mạo hiểm giả lợi hại tọa trấn, cho nên hắn trầm ngâm một hồi, liền mở miệng nhìn Cốc Hà nói:
- Nếu như ta muốn mời ngươi tiếp tục lưu lại Ẩn Thế mạo hiểm đoàn thì sao?
- Ta sẽ không lưu lại.
Cốc Hà lại uống một chén rượu, rất dứt khoát nói.
- Ngươi phải chăng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3087767/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.