Tần Phàm nhớ rõ phụ thân Tần Hồng từng nói qua, thời gian huy hoàng nhất của Nam Phong Tần gia từng là tam phẩm chân võ thế gia, cường giả trong tộc tập hợp, thiên tài xuất hiện lớp lớp. Nhưng tới đời của Tần Phàm không chỉ bị hạ xuống cửu phẩm chân võ thế gia, hơn nữa võ sư hai mươi hai tuổi trở xuống cũng chỉ có được vài người, tiên thiên võ sư càng không có ai!
Có thể nói như vậy, nếu lần này tới tham gia triêu thánh không phải là Tần Phàm mà thay đổi là Tần Tiến hoặc Tần Trữ, như vậy tuy rằng hai người bọn họ ở trong tộc được cho rằng lợi hại, thậm chí ở Nam Phong Thành được xưng là thiên tài thiếu niên, nhưng nếu quả thật phóng tới lần triêu thánh này, muốn bảo hộ phẩm cấp cũng là chuyện vô cùng khó khăn thậm chí là không thể làm được.
Thật giống như Điền Mông cùng Tiết Tuấn, hai người đã là lục cấp võ sư, so với Tần Tiến còn cao hơn một bậc, nhưng vẫn phải lo sợ bất an, lo lắng mình không thể bảo hộ được phẩm cấp của gia tộc mình.
Cho nên nói Nam Phong Tần gia đã xuống dốc, nếu không phải có Tần Phàm, gia tộc này thậm chí tình huống càng kém hơn cả gia tộc của Mã Lương cũng nói không chừng. Chính bởi vì như thế, Tần Phàm chứng kiến Mã Lương cũng đến từ gia tộc xuống dốc, trong lòng cảm thấy có chút trầm trọng, lúc này mới phát thiện tâm giúp đỡ hắn một phen.
- Hắc hắc, tiểu Tuấn, ngươi có đổi được thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3087644/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.