Về phương diện tu vi, được Cổ Mặc giám sát nghiêm khắc, quả thật hắn chỉ phục dụng Hồi khí hoàn và chữa thương hoàn, nhưng thứ luyện dược khác thì không hề đụng tới. Lúc mới bắt đầu, cách mỗi vài ngày hắn đều nhịn không được yêu cầu Cổ Mặc chỉ điểm luyện hóa ma chủng, còn thề thốt sau khi luyện hóa ma chủng nhất định sẽ hảo hảo tôi luyện tâm tính nhưng Cổ Mặc tự nhiên không tin tưởng hắn.
Thời gian dần qua, cứ vài ngày một lần đến mấy tháng một lần, cuối cùng hắn cũng đã tôi luyện được một bổn tính bình tĩnh, hết sức chuyên chú tôi luyện vũ kỹ của mình trong hoàn cảnh gian khổ, bất vi sở động với những hấp dẫn cám dỗ trước mắt, ngoài ra còn có thể đối mặt với những vòi rồng cát bạo nguy hiểm mà vẫn có thể cực kỳ trấn định tự nhiên.
Trong một năm này, có thể nói hắn đã cải biến rất nhiều, thoát thai hoán cốt không chỉ một lần.
- Phốc! Muốn ra khỏi sa mạc cũng phải chạy mất một ngày, sớm biết như thế thì lúc trước không vào sâu như vậy rồi!
Tần Phàm hung hăng nhổ một bãi nước bọt lên mặt cát, vừa muốn uống một ngụm tịnh thủy trong giới chỉ nhưng sắc mặt bỗng nhiên khẽ biến, bàn tay bỗng nhiên đặt lên chuôi đao, sau đó mãnh liệt rút trường đao màu đen ra, cực kỳ nhanh chóng bổ một phát trùng trùng điệp điệp lên mặt cát trước mặt.
Đao khí cuồng bạo của một đao này kẹp lấy luồng cát, kéo tất cả về phía trước như đào một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3087559/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.