Hắn từng nghe Tần Li đề cập qua, một ngón tay này của Tần Tiến chính là một loại võ kỹ lợi hại tên là Nhất Chỉ Nhiếp Hồn, trong công kích ẩn chứa tinh thần áp bách lợi hại, tinh thần ý chí người sử dụng càng mạnh, uy lực càng lớn.
- Chẳng lẽ hắn là lợi dụng Nguyên Hồn thú này để rèn luyện tinh thần ý chí của hắn sao?
Tần Phàm có thể thấy được tinh thần ý chí của Tần Tiến hiện giờ so với mình chỉ có mạnh hơn chứ không yếu! Tinh thần ý chí của hắn đã trải qua hai đơn, hơn nữa một mực vẫn tôi luyện, Tần Tiến làm sao cũng có được tinh thần ý chí cường đại thế được! Sâu trong mắt Tần Phàm lộ ra một vòng khiếp sợ.
Oanh!
Ngón trỏ Tần Tiến đột nhiên thu lại, uốn lượn thành câu, sau đó liền thấy nơi đốt ngón tay hắn xuất hiện một chỉ hoàn, bỗng nhiên duỗi ra một cây gai, sau đó hắn ra tay như điện, lãnh mang hiện lên, đâm thẳng vào trán Nguyên Hồn thú đang phủ phục trên đất kia!
Võ khí bộc phát!
Thu tay lại, Tần Tiến nhẹ nhàng một bước.
Tiếp theo một tiếng trầm đục vang lên, thân thể Nguyên Hồn thú ầm ầm ngã xuống đất, mà mặt quỷ và đầu lâu của nó tróng nháy mắt cũng nổ tung lên, huyết nhục vãi đầy mặt đất.
- Hừ.
Tần Tiến hừ lạnh một tiếng, vung một ít cặn dính trên ống tay áo đi, sau đó mới xoay người nhặt lên Nguyên Hồn tinh màu xám trắng tỏa sáng trên mặt đất.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3087537/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.