Hai người cứ như vậy đứng đối mặt nhau, yên tĩnh hồi lâu.
- A, trước khi đi, ta có một nguyện vọng nho nhỏ, chỉ có nàng mới có thể làm được, không biết nàng có thể giúp ta thực hiện không?
Cuối cùng, vẫn là Tần Phàm lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc, mỉm cười nói.
Kỷ Huyên Nhi khẽ giật mình một cái, vẫn không ngẩng đầu lên.
- Biết nàng đã lâu nhưng tới bây giờ ta vẫn chưa thấy nàng cười, hôm nay ta muốn nhìn nàng cười một cái.
Tần Phàm mỉm cười, nói ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt của Kỷ Huyên Nhi.
Kỷ Huyên Nhi cúi đầu, hồi lâu vẫn không nói gì.
Đối với nàng mà nói thì cũng không biết bao lâu rồi, nàng chưa từng nở nụ cười, thậm chí nàng cũng đã quên cười là như thế nào rồi.
Tần Phàm cũng không nóng nảy, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, chờ đợi.
Sau một hồi do dự, rốt cục Kỷ Huyên Nhi cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ nhúc nhích, hơi thở thơm như đàn hương khẽ tán ra xung quanh, đôi môi đỏ thẫm run rẩy, tạo thành một vòng cung đẹp mắt. Dung nhan tuyệt sắc của nàng như một hồ nước yên tĩnh, một cơn gió nhẹ thổi qua liền tách ra tầng tầng sóng nước, mang theo một tia ngượng ngùng, cũng có một chút mất tự nhiên, thậm chí có chút miễn cưỡng nhưng trong khoảnh khắc đó lại như có thể hòa tan cả băng tuyết, vô cùng động lòng người. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Ha ha ha...
Tần Phàm đắc ý, cười thỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3087527/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.