Chương trước
Chương sau
Nhưng vào lúc này, một Cự Thú uy vũ như từ trên trời giáng xuống, móng vuốt cực lớn thoáng cái đập Kim Giáp Thần Nhân kia xuống đất, sau đó chăm chú đạp dưới chân, khiến Thần Nhân kia hoàn toàn không thể động đậy!

Thân ảnh uy vũ cực lớn kia ngửa mặt lên trời gào thét, uy chấn Thiên Địa, Vạn Thú hô ứng!

Đột nhiên, hư ảnh uy vũ kia quay đầu, đúng là đầu Thủy Kỳ Lân uy vũ vô song kia! Ánh mắt sắc bén như đang nhìn Tần Phàm vậy, sau đó Tần Phàm liền lần nữa nghe được thanh âm vô cùng uy nghiêm kia vang lên trong đầu hắn, giống như không thể chống cự vậy.

- Phàm nhân, ngươi là muốn kế thừa ý chí của ta sao?

- Phàm nhân, ngươi là muốn kế thừa ý chí của ta sao?

... Text được lấy tại Truyện FULL

Một câu nói kia, một mực vang vọng trong đầu, kéo dài không thôi.

- Kế thừa ý chí của Thủy Kỳ Lân? Ý chí gì của Thủy Kỳ Lân?

Tần Phàm vào lúc đó tựa hồ như suy nghĩ có chút chậm chạp, tiến nhập một loại trạng thái mơ mơ màng màng.

- Ah ――

Nháy mắt sau đó, hai mắt Tần Phàm bắt đầu trở nên đỏ bừng..., đột nhiên từ trong miệng hắn phát ra một tiếng hô không giống của bản thân, sau đó quanh thân hắn dâng lên một cỗ khí tức vô cùng bạo ngược, giống như muốn thôn phệ Thiên địa, hủy diệt hết thảy vậy.

Huyết tinh, điên cuồng, giết chóc, phá hư...

Các loại cảm xúc mặt trái tràn ngập trong cơ thể Tần Phàm, không thể khống chế, thống khổ xé rách lấy mỗi một tấc thần kinh hắn.

- Phàm nhân, thần phục ý chí của ta đi!

- Thần phục...

- Thần phục...

- Ah ―― ah ―― ah ――

Tần Phàm phát ra tiếng kêu thống khổ, lúc này một cỗ tinh thần thần niệm vô cùng cường đại trùng kích lấy ý chí hắn, tựa hồ như muốn trục xuất ý chí trước kia ra khỏi cơ thể vậy.

- Kế thừa ý chí của ta, trở thành tồn tại cường đại nhất thế gian!

- Thần phục ta, đi đến đỉnh phong!

Tần Phàm lúc này đầu đau như muốn nứt ra, hai tay ôm đầu, trong miệng phát ra tiếng gầm rú điên cuồng, cả người tựa hồ tiến nhập một loại trạng thái điên cuồng, không biết mình đang làm gì nữa.

- Sát! Sát! Sát!

Lúc này hai mắt Tần Phàm đỏ tươi khủng bố, hai tay càng không ngừng vung vẩy trên không trung, tựa hồ như đang điên cuồng giết chóc trong chiến trường, tựa hồ như muốn phá hủy tất cả mọi thứ ngăn cản hắn vậy!

...

- Nhanh! Phục dụng Băng Linh hoàn!

Đúng vào lúc này, tiếng quát lạnh của Cổ Mặc truyền đến, xuyên kim thấu thạch, thoáng cái phảng phất giống như kéo Tần Phàm khỏi vách núi vậy!

- Không! Ý chí của ta do ta nắm giữ!

Tần Phàm đỏ mắt, phát ra tiếng hô bất khuất, sau đó trùng trùng điệp điệp ngã xuống mặt đất, cũng ngay lúc này, hắn tựa hồ khôi phục được chút thanh minh.

Phủ phục trên mặt đất, Tần Phàm gian nan từ trong giới chỉ lấy ra một khỏa Băng Linh hoàn nuốt vào, dược lực lập tức hóa thành một cỗ ý lạnh như băng lan khắp toàn thân, lập tức khiến đầu óc của hắn thanh tỉnh không ít.

Trách không được Cổ Mặc nói luyện hóa Ma Chủng không chỉ cần thể phách bản thân cường đại, mà còn cần ý chí lực cường đại cứng cỏi nữ, hiện giờ trong tích tắc khi đụng vào Ma Chủng đã nhận lấy ý chí trùng kích mãnh liệt như thể, đổi thành một người ý chí không kiên định có lẽ lúc này đã mất đi bản thâ, biến thành khôi lỗi rồi.

- Ý chí của Thủy Kỳ Lân chính là giết chóc và hủy diệt, trả thù tất cả tánh mạng!

Nếu như một khi Tần Phàm bị ý chí khống chế, hắn sẽ biến thành một sát nhân cuồng ma, cũng sẽ trở thành công địch của nhân loại!

- Hừ! Không phải ta kế thừa ý chí của ngươi, mà là ta muốn chinh phục ý chí của ngươi! Ta cần chỉ là một bộ thể phách cường đại, mà không phải tạp niệm!

Tần Phàm hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng vươn tay ra nắm lấy hư ảnh Thủy Kỳ Lân nhỏ bé kia vào lòng bàn tay.

- Nói khoác không biết ngượng, phàm nhân ngu xuẩn!

- Ha ha! Thủy Kỳ Lân, đã qua ngàn vạn năm, không biết tinh thần và ý chí của ngươi còn thừa lại bao nhiêu?

Tần Phàm cười to một tiếng, kiên định mà tự tin, sau đó nắm thật chặt hư ảnh Thủy Kỳ Lân, trực tiếp vỗ vào mi tâm của mình, khiến nó chui vào trong đó!

- Đến đây đi, Thủy Kỳ Lân, đánh một trận với ý chí của ta đi!

Tần Phàm ngồi xếp bằng dưới đất, chăm chú giữ vững vị trí tâm thần, bắt đầu dùng ý chí lực trong đầu tiến hành so đấu với Thủy Kỳ Lân kia, thắng, hoàn toàn thanh trừ ý chí của Thủy Kỳ Lân khỏi Ma Chủng, chỉ còn lại năng lượng thần kỳ có thể tăng cường khí lực bên trong Ma Chủng. Thua, hắn sẽ đánh mất bản thân, cả ngày chỉ biết lấy giết chóc làm bạn, hủy diệt thế gian, thành công địch của nhân loại.

Oanh! Trong đầu, hai cổ lực ý chí đụng vào nhau, không có uy thế hủy thiên diệt địa, chỉ có quyết tâm không chết không ngớt. Cả hai chỉ có một người có thể tồn tại, không phải ngươi thì là ta vong.

Cổ Mặc nhìn sắc mặt Phàm trở nên ngày càng khó coi, hắn ở một bên chau mày, cũng ngày càng lo lắng. Mặc dù nói tinh thần ý chí của Thủy Kỳ Lân trải qua mấy vạn năm tuế nguyệt ăn mòn, đã trở nên càng ngày càng yếu, kỳ thật chỉ còn lại chút chấp niệm thôi. Nhưng nó đã từng là Yêu đạo Ma Tôn, một thiếu niên 15t chỉ có thực lực Võ Giả ngũ cấp thật có thể ngăn cản được sao?

- Có sự trợ giúp của Băng Linh hoàn hẳn có thể khiến tiểu tử thúi này thanh tỉnh thêm chút a!

Cổ Mặc cũng chỉ có thể tự mình an ủi.

Thời gian trôi qua từng chút, khí tức của Tần Phàm khi thì bạo ngược, khi thì trầm ổn, biến ảo bất định. Đảo mắt đã qua một phút, nhưng sắc mặt của hắn vẫn vô cùng khó coi, trắng bệch đến không một tia huyết sắc, mà cũng không vì thời gian trôi qua mà trở nên tốt đẹp hơn, tựa hồ như đang chịu dày vò rất lớn vậy.

- Xú tiểu tử, ngươi bình thường không phải rất quật cường sao? Lúc đấu võ mồm với bản Võ Thánh rất khá cơ mà, ngươi phải cầm cự cho bản Võ Thánh!

Cổ Mặc ấp úng nói bên tai Tần Phàm:

- Sống qua cửa ải này, về sau võ đạo của ngươi sẽ bằng phẳng hơn nhiều rồi! Nhất định phải chịu đựng ah!

Mà lúc này, tầm mắt Tần Phàm bỗng nhiên nhúc nhích, vẻ thống khổ trên mặt tựa hồ đang chậm rãi yếu bớt, trên mặt cũng dần dần khôi phục một tia huyết sắc.

- Tiểu tử, ngươi không có việc gì rồi chứ?

Con mắt Cổ Mặc sáng ngời.

- Tần Phàm!

- Là tiểu tạp chủng Tần Phàm kia!

Nhưng vào lúc này, ở phía thông đạo truyền đến thanh âm ầm ĩ, nguyên lai là những người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn vừa trượt từ trên xuống, hơn nữa liếc liền nhận ra dại địch của bọn hắn.

- Vương Vũ, Vương Vũ chết rồi!

Rất nhanh lại có người phát hiện ra người dò đường bị Thủy Kỳ Lân dẫm một cước kia.

- Nhanh vây quanh hắn, lần này tuyệt đối không thể để cho hắn chạy được!

Lúc này Phương Trọng kia sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói, liên tục hao tổn ba tên Võ sư, tổn thất như vậy hắn căn bản không biết làm sao để bàn giao với phụ thân cả.

- Người tới gần, chết!

Ánh mắt Cổ Mặc lạnh lùng, thân ảnh như một Ma Thần, chắn trước người Tần Phàm, hắn cũng không nghĩ đến những người này lại đến vào lúc mấu chốt này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.